Thế là đã hơn 3 năm kể từ ngày v c mình lấy nhau mà vẫn ko có tiếng khóc trẻ thơ. Nhiều lúc nhìn chồng bế đứa bé hàng xóm cưng nựng là e lại rơi nc mắt, a quá tốt nên e ko thể làm j có lỗi với a dc. Ngày đi xét nghiệm kq a ko có tt e buồn 1 chắc a buồn 10. A cứ bảo e hãy đi kiếm con (e cũng đã thử liên lạc với 1 số đối tượng) nhưng e ko làm dc a ah.
Mỗi lần lên Facebook nhìn bạn be khoe con là e lại kiếm chuyện gây sự với a mặc du e ko hề muốn thế. Em yêu a, yêu nhiều lắm nhưng bản năng làm mẹ của e còn lớn hơn nhiều. Em nhớ nhà muốn về thăm mẹ nhưng lại ngại những kẻ ác mồm độc miệng bảo "hoa độc ko trái gái độc ko con", e muốn nói toẹt ra lỗi ko fai do e nhưng làm thế có ích j chứ? Thà cứ để họ nghĩ do e, cứ để họ cười lên nỗi đau ấy. .. E nghĩ e còn chịu đựng dc.