“Nhìn thấy vợ mình rạng rỡ cười, nép bờ vai e ấp trong cái ôm khoác tay của người đàn ông khác, Long cảm thấy như vừa có luồng laze to bằng trái tim mình, đi xuyên qua ngực , để lại nguyên một lỗ hổng mà theo đó những cơn gió mùa thu se sắt cứ thi nhau lùa qua, đau rát vô cùng. Rít lấy rít để điếu thuốc đã cháy gần hết trên tay, hớp một hơi cạn sạch li café đen ít đường cho tỉnh táo, Long cố gắng kiềm chế sự thất vọng, cơn tức giận đang thi nhau lan tỏa tới hai thái dương, chèn ép lên các mạch máu xung quanh mắt khiến chúng đỏ ngầu, hai đường gân xanh giật giật như muốn bật ra khỏi lớp da của người đàn ông đã gần 40 tuổi. Anh không nghĩ được gì, cũng không đủ thời gian mà phân tích nguyên nhân cho cơn yêu đương ngoài luồng kia, hay dự đoán cho hậu quả của tấn phim tình cảm mà anh đang phải xem. ”.



Chào cả nhà!


Sau DÔNG BÃO MỘT CUỘC TÌNH, mình xin chia sẻ với các bạn một câu truyện khác, hoàn cảnh khác và kết cục cũng khác. Trên đây là một đoạn quan trọng trong truyện, đủ để những ai từng trải qua một cuộc hôn nhân không hoàn hảo, có thể thấy một phần bản thân mình trong đó. Mình post truyện này trên cả FB, nên nếu ai nhận ra mình thì có thể theo dõi ở cả 2 nơi nhé.




TRUYỆN DÀI: BẼ BÀNG SAU CƠN SAY – C1



Linh sinh ra trong một gia đình hoàn hảo, phải thừa nhận là rất hoàn hảo. Bố mẹ cô hùn vốn cùng 3 người bạn khác, thành lập một công ty kinh doanh nhiều mặt hàng và dịch vụ, kinh tế vô cùng sung túc. Ở cái thời mà nhiều gia đình công chức phải dè sẻn từng bữa ăn, nuôi lợn nuôi gà để gia tăng thu nhập thì Linh đã được sống trong một ngôi nhà 3 tầng khang trang đầy đủ tiện nghi hiện đại. Bố mẹ Linh rất yêu thương nhau, chưa bao giờ cô chứng kiến họ cãi vã to tiếng, lúc nào cũng chỉ anh anh – em em ngọt ngào, với hàng trăm hành động quan tâm lãng mạn phát ghen tị. Vì thương mẹ cô sinh nở khó khăn nên bố Linh nhất quyết kế hoạch hóa, dù ông cũng thèm con trai lắm. Thỉnh thoảng, ông bà nội tới chơi, Linh cũng phải mắt tròn mắt dẹt vì độ sến sẩm của hai cụ. Hơn 90 tuổi, đi lại đã có phần khó khăn, nhưng ông Nội vẫn “Em ơi, chúng mình đi ăn sáng thôi”, hay “Anh là anh không đồng ý em lọ mọ thế này đâu, em ốm thì lấy ai ăn cơm cùng anh đây?”…… Mỗi khi bạn bè tới chơi, Linh cứ phải giải thích trước cho chúng nó cái “hoàn cảnh” của gia đình mình, để không đứa nào bị sốc quá đà.



Ngay từ khi còn nhỏ, Linh đã được bố mẹ cho cô ngủ riêng một phòng vô cùng rộng rãi, có giường đệm lò so, tủ quần áo gỗ sồi, bàn học giá sách toàn hàng nhập khẩu, dàn máy tính, loa đài , đàn Piano đủ xịn để khiến người khác trầm trồ. Cửa sổ, cửa ban công nhìn thẳng ra hồ Ngọc Khánh. Cái thời ấy, máy tính mới bắt đầu phổ biến, âm nhạc tới với người nghe qua đĩa CD, Linh 15 tuổi mà đã sở hữu 5 giá đầy ắp đĩa các loại, chưa kể một tủ chật kín đĩa phim ảnh. Dù gia đình giàu có, nhưng Linh lại rất ngoan. Được một người mẹ hiền lành dạy dỗ, một người cha bao dung chỉ bảo, cô sống chan hòa, gần gũi với mọi người, ăn mặc giản dị, đi xe đạp cho “bằng bạn bằng bè” chứ không chơi trội. Ai mượn cái gì Linh cũng đồng ý, thậm chí còn cho luôn. Chưa bao giờ Linh khoe cuộc sống của mình, cầm tiền đi mua sắm vô tội vạ, hay ăn uống đàn đúm nơi quán ba nhà hàng. Hễ bạn thích là Linh lại lôi về nhà, trong tủ lạnh có gì mang ra cho chúng nó ăn hết, có quyển sách giải bài tập nào hay ho là bày ra cho chép thoải mái. Không bao giờ thấy cô chê bai ai, ghét bỏ ai hay ganh tị với ai bất cứ điều gì. Mọi người đều rất dễ chịu khi ở cạnh Linh.



Linh học không giỏi toàn diện, cô chỉ có tài ở môn tiếng Anh, còn lại hầu như kì nào bố mẹ cũng phải xin điểm cho cô nếu quay cóp thất bại. Không bị bố mẹ áp lực điểm số nên suốt 12 năm, Linh chỉ phấn đấu học sinh tiên tiến và thi vào đội tuyển tiếng Anh, chấm hết. Cuối năm, cầm bảng điểm trên tay, nhiều bạn buồn khóc, Linh chả khá hơn nhưng lại chăm chăm đi dỗ dành các bạn. Cô có sở thích nấu ăn, bao nhiêu thời gian rảnh rỗi, Linh chỉ tìm hiểu và ở lì trong bếp, nơi không thiếu bất cứ dụng cụ gì. Ai cũng ngạc nhiên và khen ngợi sự ngoan ngoãn, đảm đang của Linh. Nếu sinh ra trong hoàn cảnh tương tự, nhiều bạn nữ đã trở thành công chúa yếu liễu đào tơ, nhưng Linh thì luôn hoạt bát, vui vẻ, làm hài lòng tất cả mọi người xung quanh. Có một điểm ở Linh mà các bạn nữ rất ghen tị: cô không cao, chỉ 1.57m, nhưng sở hữu vòng 1 vô cùng đẹp, vòng 2 thon gọn và vòng 3 căng tròn. Mặc dù đã cố gắng mặc thật giản dị, kín đáo, nhưng thân hình cô vẫn toát lên một vẻ sexy khó cưỡng. Cùng là con gái, nhưng nhiều khi tôi (tác giả) vẫn bị hút mắt vào Linh mỗi khi đi gần nó. (thèm nhỏ rãi, hi hi). Tuy nhiên, 15 tuổi, Linh vẫn chưa có bạn trai cho “bằng bạn bằng bè”.



--------------------------



Hùng hơn Linh 9 tuổi, gia đình anh sở hữu 2 căn nhà 3 tầng nằm kế bên nhà Linh. Bố mẹ Hùng làm chính trị, phong cách gia trưởng và ưa khuôn phép. Thay vì thái độ niềm nở chào hỏi làm thân của bố mẹ Linh, bố mẹ Hùng luôn tỏ ra cao ngạo, lạnh lùng, trả lời khách sáo lấy lệ. Chưa bao giờ hai bên hàng xóm qua nhà nhau chơi. Ở cái độ tuổi ngây thơ non nớt của Linh, cô không để ý và cũng không nhận ra sự kì lạ ấy, nhưng Hùng thì hiểu, bố mẹ anh cực kì ghét những gia đình chuyên về “kinh tế”, vì với họ, “buôn gian là bán lận”. Hùng không đồng tình với ý kiến đó của bố mẹ, nhưng anh cũng chẳng thể đứng ra bênh vực công khai. Thay vì “cạch mặt” hàng xóm như các bậc sinh thành, Hùng tỏ ra khá quý mến cô bé xinh xắn, nhí nhảnh, với hai bím tóc lí lắc luôn tươi cười chào “anh Hùng” mỗi khi đi học về.



Sở thích của Hùng là đánh đàn ghita, chơi cầu lông, nhưng bố mẹ luôn ép anh phải thi vào một trường sĩ quan quân đội. Sau những trận cãi vã nảy lửa, Hùng quyết định theo ngành Y, bố mẹ chẳng thể phản đối hoàn toàn mà bản thân anh cũng không quá bất mãn. Năm Hùng 18 tuổi, suất sắc thừa điểm trường đại học Y Hà Nội, Linh mới chỉ lên 9, đeo ba lô hồng, đội mũ hồng, đi giầy hồng, chiều chiều lên sân thượng vừa mút kẹo, vừa nghe anh đánh đàn ghi ta. Từ khi còn nhỏ, bố mẹ đã công khai “cấm” Hùng chơi với “mấy đứa con nhà tiểu thương” hàng xóm, mặc dù thấy rõ hai người quá cực đoan nhưng anh chẳng thể cãi lại. Tuy vậy, bố mẹ vắng nhà là Hùng lại lẻn ra đầu ngõ đánh cầu, chơi bi cùng lũ bạn. Với Linh, anh thường nói chuyện qua lan can, sân thượng, dạy nó những bài toán khó, nghe nó kể những chuyện lung tung về bạn bè. Đồng cảm vì cả hai thường xuyên bị bố mẹ “nhốt” trong nhà khi bận nên Hùng rất thương con bé, và nó cũng quý mén Hùng như một người anh. Có một điều đặc biệt là, mặc dù ghét gia đình Linh lắm, nhưng bố mẹ Hùng không nghĩ tới chuyện dựng khung thép ngăn cách, và điều đó vô tình biến sân thượng của 3 ngôi nhà liền kề nhau thành “căn cứ địa” cho hai đứa trẻ.



Lên đại học rồi, Hùng bận tối ngày, hết giảng đượng lại trực ca, cô bé hàng xóm chỉ thỉnh thoảng được gặp anh trước cổng, chào hỏi đôi ba câu. Còn Hùng, mặc dù ít có thời gian giảng bài hay nói chuyện với Linh, nhưng anh vẫn luôn lắng nghe tiếng đàn Piano bập bẹ, dở tệ của cô hằng đêm (mặc dù nó chỉ kéo dài khoảng 15p là tắt ngóm). Chỉ có sinh nhật của Linh là chưa bao giờ Hùng quên, anh cẩn thận mua những cuốn sổ, khung ảnh đẹp nhất có thể, đàn một bản ghita và chăm chú nghe cô khoe “quà” mình nhận được. 14 tuổi, Linh dậy thì, cơ thể phát triển , tâm sinh lí cũng thay đổi, cô bớt vô tư và có ý tứ nhiều hơn với người lạ, trừ Hùng. Cái môi cong cong hồng hồng của cô cứ vén lên cười thật đáng yêu mỗi khi gặp Hùng trên sân thượng. Một thằng con trai 23 tuổi với những cảm xúc tò mò, đặc biệt, đã nhận thấy rõ : cô bé hàng xóm không còn trẻ con nữa rồi. 16 tuổi, Linh thực sự trở nên “đẹp”, rất đẹp. Nước da trắng hồng, đôi mắt lém lỉnh tinh nghịch, chiếc mũi tuy hơi hếch một chút nhưng cao và khá tây, dáng người mảnh nhưng không gầy, ngực đầy đặn nhưng vừa phải, tóc dài qua vai suôn mượt bồng bềnh. Tới lúc này, Hùng không thể cưỡng lại sức hút từ Linh. Bước vào năm cuối đại học, nhưng anh tranh thủ ở nhà nhiều hơn, cố tình tìm cách gặp Linh nhiều hơn, nói chuyện với cô bé nhiều hơn…….



-----------------------------------


Thời điểm đó, bố mẹ Linh bận bịu vì mở mang kinh doanh, bố mẹ Hùng còn bận hơn với những chạy đua nước rút trước cái án nghỉ hưu trong 5 năm tới. Ở nhà, thường xuyên chỉ có Linh + cô giúp việc, và Hùng + cô giúp việc. Linh thì ngoan mà Hùng thì học giỏi nên hai bên cha mẹ cũng yên tâm không lo lắng chút nào. Họ đâu biết, tình cảm đã nảy sinh giữa 2 đứa, một cậu thanh niên 25 và cô bé 16 tuổi, mà vô tình ngòi lửa châm lên tình yêu ấy lại chính là sự cấm đoán của gia đình Hùng.



Nói là “yêu”, nhưng thực tế, Hùng chỉ dám quan tâm trên mức bình thường tới Linh, nhìn ngắm cô say đắm mỗi khi Linh ngồi nghe anh đánh đàn, hoặc cô cố gắng thể hiện những bản nhạc dở tệ của mình. Hàng đêm, những nụ cười, ánh mắt, lời nói, dáng đi, điệu nhảy của Linh đi vào giấc mơ của anh. Linh vẫn còn ngây thơ lắm, cô nào nhận ra những ánh mắt yêu thương ấy, chỉ luôn thích thú được “chơi” với anh Hùng, người anh đã dõi theo mỗi bước lớn lên của cô. Mới mấy năm trước thôi, cái lần anh gõ vào đầu chê cô “mãi một bài toán không hiểu thế hả nhóc”, cô còn cười cười đáng yêu cãi lại “em vừa dậy thì tuần trước rồi đấy, đừng có mà gọi em cô bé”, vậy nên bây giờ, Hùng vẫn chỉ là một “ông anh” trong mắt cô mà thôi. Có lẽ, Hùng sẽ phải đợi mấy năm nữa cho Linh “lớn” hẳn thì mới nhận ra tình cảm của anh, nhưng vô tình, chính mẹ Hùng lại đẩy anh vào cảnh: “không thể kiềm chế được nữa”.



Một tối mùa hè khá oi bức, Hùng gõ 3 nhịp ghita “báo hiệu” cho Linh lên sân thượng. Mặc dù biết mẹ đang có nhà, nhưng anh nhớ Linh quá, muốn được nói chuyện và ngắm cô một lát nên đánh liều. Không bật đèn cầu thang, không bật đèn tum, anh rón rén đi lên, cẩn thận đóng cửa lại, trèo qua bức tường thấp ngăn cách giữa 2 nhà của anh, rồi ngồi lên bức tường thấp ngăn cách giữa nhà anh và nhà Linh chờ đợi. Đã dặn dò từ trước, nên Linh cũng lén lút y như vậy, phòng trường hợp 1 trong 2 nhà có người lên phơi đồ. Ngồi song song canh cô, rất nhiều lần anh cố tình để tay mình chạm vào tay Linh, nhưng cô chỉ liến thoắng những chuyện đâu đâu, không một chút ngượng ngùng. Linh thoải mái bao nhiêu thì Hùng thấy căng thẳng bấy nhiêu. Đã là một gã con trai phát triển đầy đủ hết, có nhu cầu sinh lí rõ rệt, anh chỉ muốn ôm lấy cô bé xinh đẹp tuyệt trần (trong mắt anh) ngồi ngay cạnh, hôn lên đôi môi lúc nào cũng cong cong của nàng, nhưng Hùng không dám. Đột ngột làm vậy, Linh sẽ sợ thì sao? Cô bé vẫn còn nhỏ, mới 16 tuổi thôi, bằng tuổi ấy, Hùng tồ tẹt đã biết gì đâu?. Nghe Linh nói, ngắm Linh nói, Hùng chẳng suy nghĩ được gì nhiểu, chỉ chìm đắm trong cảm giác yêu đương bị kìm nén. Bất chợt, điện tum nhà Hùng bật sáng, tiếng mở cửa lạch cạch. Mặc dù đã cách 1 nhà ở giữa, nhưng vì tum trống ai cũng có thể dễ dàng nhận ra đôi bạn trẻ ngồi đó.



Như một phản xạ “trốn tránh” tự nhiên, Hùng quàng tay, ôm lấy vai Linh, kéo cô nhảy xuống phần tum nhà cô, lùi nép vào sâu bức tường ngăn cách, ngồi bệt ra đất. Chỉ nhúc nhích chút thôi, hoặc nhướn đầu lên một tẹo thôi là mẹ Hùng có thể phát hiện ra cái bóng đen đen. Bà làm gì ngoài đó mà lâu quá trời, hai đứa vừa sợ, vừa mỏi. Ban đầu, Hùng cũng chỉ nghĩ làm thế nào tránh cho mẹ khỏi nhìn thấy, nhưng được một lúc, anh mới nhận ra mình đang ôm chặt người con gái mình yêu trong tay. Linh vốn cũng sợ mẹ Hùng nên ra sức nép sát vào anh. Như mở cờ trong bụng, Hùng kéo Linh gần hơn nữa, cho tới lúc Linh quay hẳn người lại phía anh, mặt cô áp sát vào ngực anh, hai tay cầm vào nhau giữ khư khư nhưng khuôn ngực nẩy nở của Linh vẫn tiếp xúc vào bên sườn của Hùng. Hai người cùng đang mặc quần sooc nên phần đùi cọ sát , càng làm tăng lên xung điện mạnh mẽ cho ham muốn trong người Hùng. Tim anh đập dồn dập, mồ hôi vã ra ở trán, lưng và cả lòng bàn tay. Cô bé như một nụ hoa hồng mơn mởn, tỏa sắc và ngát hương, làm sao Hùng có thể thôi ngắm nhìn, thôi khát khao được sở hữu vẻ đẹp ấy. Mặc dù ngây thơ đấy, nhưng cái lúc Hùng cố tình ôm cô chặt đến khó thở thì Linh cũng phần nào nhận ra sự khác lạ từ phía anh. Lấy tay chống vào hông để đẩy anh ra hơn thì Hùng lại càng ôm chặt hơn.


-Ngồi yên nào, bác nhìn thấy là khổ anh luôn đấy.


- Nhưng…..


- Suỵt…..



Hùng quay sang, anh lấy tay bịt miệng Linh để yêu cầu cô im lặng. Lúc này, tới lượt tim Linh nhảy lung tung. Hùng cao lớn, bờ vai vững chãi, ngực chắc khỏe, và mùi mồ hôi rất nam tính. Miệng anh cũng rất thơm, hơi thở nhè nhẹ thoang thoảng đàn ông. Tay anh đang cầm chặt lấy vai cô, nơi một chiếc áo sát nách để lộ ra. Và đặc biệt, tại sao trống ngực anh đập dồn dập, Linh có thể cảm nhận được là Hùng còn run run. Chưa bao giờ cô nghĩ, lại gần một người con trai có thể đem tới cảm giác kì lạ như vậy, rộn ràng và cuốn hút. Lấy bàn tay mềm mại của mình định gỡ tay Hùng ra khỏi miệng thì cô còn giật bắn vì anh xoay sang cầm và giữ chặt bàn tay cô trong tay anh. Ngượng, Linh đang ngượng thực sự vì những đụng chạm đầu đời. Cho tới lúc mẹ Hùng đóng cửa đi xuống (cài luôn cả then) thì toàn bộ 2 người mỏi nhừ. Phải chống tay xuống đất, Linh mới ngồi thẳng dậy được. Chưa kịp phản ứng gì, Linh đã cứng đơ người bởi bàn tay Hùng đưa sang vân vê má cô, còn mắt anh nhìn cô một cách trìu mến đến khó tả. Chớp chớp đôi mắt như thắc mắc:


-Anh sao thế????


- Anh…..



Nhổm người, ngồi thẳng dậy, Hùng xoay hai chân đển vị trí của anh ở trước mặt Linh, còn cô theo phản xạ dựa lưng vào tường. Nhanh như chớp, Hùng, chống một tay xuống đất, một tay sờ nhẹ lên má Linh, nhìn sâu vào mắt cô, rồi vươn tới hôn nhẹ lên môi cô, giữ ở đó 3s rồi rời ra. Quá bất ngờ bởi hành động của Hùng, Linh chỉ biết ngồi im, kiềm chế để ngực cô không lên xuống một cách quá vô duyên vì hơi thở vội vàng trong tim.


-Anh yêu em mất rồi, Linh ạ.


- ……..


Mắt mở to vì ngạc nhiên, Linh không biết phản ứng thế nào cho hợp lí. Cô vốn rất quý mến Hùng, dù chưa bao giờ nghĩ tới chữ “thích” hay “yêu” anh, nhưng vừa mới lúc nãy thôi, cô cảm thấy người mình như có luồng điện chạy qua khi Hùng ôm cô. Còn cái hôn vừa rồi của anh là đòn chí mạng, đánh gục sự kiêu căng vốn hiếm có trong cô.


-Em….em….em không biết đâu.


-…….????........


Quá luống cuống, Linh lách người, đứng dậy, đi về phía cửa, định xuống nhà để tránh Hùng, thì anh nhẹ nhàng gọi với theo:


-Bác đóng cửa rồi, còn có mình anh trên này thôi.


- Kệ anh…….


Nói đoạn, Linh mở cửa, chạy ào xuống. Về phòng, bật một bản nhạc của BSB, mở điều hòa 18 độ, mà Linh vẫn thấy run, nóng ran trong người. Cuộn tròn trong chiếc chăn mỏng, cô hồi hộp nghĩ lại tất cả những gì vừa trải qua, sự áp sát, nỗi run rẩy, nụ hôn nhẹ…… Linh cười, cô cười không thành tiếng mà toe toét tới mang tai. Trời ơi, sao anh ấy lại yêu mình ư? Tình yêu là cái quái gì? Giống như mình thích thằng Tú lớp trưởng B2 á? Nhưng mình có yêu anh ấy đâu mà lúc anh ấy ôm lại thấy thích thế nhỉ? Lúc anh ấy hôn, người mình như nhũn ra, phải làm sao bây giờ? Mình bỏ xuống nhà thế này, liệu anh ấy có hết yêu mình không? Gọi điện thoại cho chị Ly hỏi nhỉ? Mình phát điên lên mất, sao tự dưng lại thấy thích được anh í ôm thế này??? Lại còn hôn nữa, chị Ly còn chưa được hôn mà mình đã được hôn rồi……



Hàng tỉ câu hỏi ngây ngô được đặt ra để trấn an cho cái trái tim mới bị rung rinh kia. Linh chẳng thể kiềm chế được, cô nhấc máy bàn gọi cho chị Ly, người chị họ thân thiết:


-Chị ơi…..


-Sao thế em?


- Anh Hùng, chị nhớ anh Hùng cạnh nhà em không?


- Hùng đàn hay hát giỏi con nhà chính trị đấy á?


- Đúng rồi.


- Sao? Có việc gì.


- Anh ấy vừa hôn em, và nói là yêu em.


- Hả aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa…….


Chị Ly hú dài trên điện thoại, mặc dù giọng chị luôn nhỏ nhẹ nhưng phải nói rằng tiếng Hú vô cùng man rợ. Không có anh/chị em gì, lại hợp tính nên Linh vô cùng tin tưởng , tâm sự mọi chuyện với chị.


-Cái gì thế hả trời, kể rõ sự việc cho tôi xem nào.


-Em không kể qua điện thoại rõ được. Bọn em đang nói chuyện trên tum thì mẹ anh í lên. Anh í ngay lập tức ôm lấy em rồi kéo xuống ngồi sát vào bờ tường để trốn. Xong rồi, lúc mẹ anh í đi xuống, thì anh í đưa tay sờ sờ lên má em, rồi hôn em một cái, rồi nói “anh yêu em mất rồi”. Trời ơi, tim em như rụng ra ngoài í.


-Xong rồi sao?


- Xong rồi, em đứng dậy bỏ đi xuống nhà.


- Cái gì??? Tự dưng thế mà bỏ xuống á?


- Thế chứ làm gì bây giờ?


- Không tát cho ông í một cái à?


- Sao lại tát?


- Thì tự dưng dám hôn con gái nhà người ta.


- Nhưng mà, em có thấy tức giận đâu mà tát?


- Hả???? Không thấy tức giận?


- Uh, không một chút nào luôn.


- Thôi chết rồi Linh ơi, cô cũng thích hắn phải không?


- Em không biết. Em chưa bao giờ thấy thích theo kiểu yêu đương cả. Em chỉ quý ông í thôi.


- Vậy lúc ông í ôm và hôn, thì cô thấy sao?


- ….hì hì….thấy thích lắm.


- Ha ha ha ha ha.


- Chị cười gì mà dã man thế. Em còn chưa hết run đây này. Em phải làm gì bây giờ?


- Cái này phải hỏi cô thôi, cô có thích anh ta không?


- Làm sao em biết được. Nhưng mà….em thấy lo cho anh í.


- Sao lại lo??


- Mẹ anh í khóa cửa tum rồi, anh í đang ngồi một mình trên nhà. Em cứ thấy muốn lên với anh í.


- Muốn lên để anh í ôm và hôn á???


- Chị thật là…., không phải vì cái đó, mà tự dưng, em thấy muốn hỏi anh í xem có đúng là anh í yêu em thật không.


- Thôi, đừng có lên, bị đè ra hôn tiếp đấy.


- Lúc đó em la lên


- La cái mốc í, có sức đấy mà la.


- Sao chị biết rõ vậy?


- Hi hi, anh Hậu mới tỏ tình và hôn tôi tuần trước xong. Sao tôi chẳng biết?


- Thật không?????????


……………..


Nói chuyện một lúc với chị Ly thì Linh cảm thấy bớt run hơn, nhưng gác điện thoại xuống cô lại nghĩ về việc Hùng đang ngồi một mình ở trên tầng. Muỗi sẽ làm thịt anh mất, và anh sẽ giận vì cô không ở lại với anh. 11h đêm, bố mẹ lạch cạch mở cửa dưới tầng 1, Linh vội vàng tắt điện giả vờ đi ngủ. Thao thức tới hơn 12h, đợi bố mẹ đóng cửa phòng, Linh rón rén lên tum, khe khẽ ngó ra. Hùng đang ngồi trên bức tường ngăn, lưng tựa vào cột chống mái tôn, thấy tiếng kẹt kẹt liền giật mình quay lại. Nhận ra Linh, anh nhảy xuống tiến lại gần:



-Em chưa ngủ à?


-Anh có bị muỗi đốt không?


- Sắp hết nửa chỗ máu trong người rồi.


- Em cầm quạt lên đây cho anh nè, có cả ổ điện nối dài nữa, em sẽ cắm trong phòng thờ ra cho anh.


- Cảm ơn em.


- Quạt chỉ tới đây được thôi, dây điện hơi ngắn.


- Được, không sao.


- Chờ chút, em cầm cho anh cái chiếu nhé.


- Uhm.


Nói đoạn, Linh quay người chạy xuống nhà lấy chiếu. Cầm lên tới nơi thì thấy Hùng vẫn đứng đó, như chờ đợi cô. Dải chiếc chiếu ngay trước quạt, Linh dặn dò:


-Anh phải ngủ tỉnh đấy, thấy trời hơi sáng thì thu dọn chiếu và quạt vào, rồi trèo sang nhà anh, kẻo bác giúp việc lên sớm mà gặp anh đang nằm ngủ là chết em.


- Uh, anh biết rồi.


- Thôi, em đi ngủ đây, muộn lắm rồi.


- Ngồi nói chuyện với anh lát đi.


- ……


Trước tới giờ, Linh luôn coi Hùng như anh trai, cô có thể nhờ vả, nũng nịu và kể đủ mọi chuyện, cả việc thằng Tú lớp trưởng 2B đẹp trai, nên bây giờ, theo thói quen, Linh vẫn muốn hỏi cho ra nhẽ cái việc anh ôm và hôn cô. Đây có lẽ là tính đáng yêu nhất của Linh, không thể giữ trong lòng chuyện gì, đơn giản và ngây thơ.


-Em muốn anh giải thích rõ viêc lúc nãy anh hôn em là thế nào.


- …..(cười)….., nhóc ngố không hiểu à?


-Không gọi em kiểu đấy, cũng không cười kiểu đấy, em đang vô cùng khó chịu đây.


- Được anh sẽ giải thích rõ. Vậy em muốn biết gì nào?


- Tại sao anh hôn em.


- Anh thích em.


- Tại sao tự dưng anh thích em chứ?


- Không phải tự dưng, mà từ lâu lắm rồi, nhưng em còn bé quá, không chỉ bé lại còn ngố nữa.


- Cái gì hả….. (tiếng nũng nịu như mọi khi)


- Không ngố mà biết bao lần người ta nhìn âu yếm cũng chẳng nhận ra. Cái đầu đã học dốt rồi, yêu cũng dốt nốt.


- Em…..em….


- Sao, em còn thắc mắc gì nữa???


- Em muốn anh hôn em lần nữa…..



Hùng chẳng tin nổi vào tai mình, vì chính Linh cũng chẳng thể tin nổi cái miệng của mình. Sau câu nói ấy, vì quá ngượng mà Linh chạy ù xuống nhà, còn Hùng cả đêm cứ trằn trọc bên manh chiếu và chiếc quạt. Anh đã tốt nghiệp rồi, chỉ còn hơn 1 tháng nữa sẽ đi du học bên Pháp 2 năm, nâng cao khả năng phẫu thuật trước khi về làm việc cho một bệnh viện lớn của Hà Nội. Lời yêu anh đã nói ra, cô bé có thể vì lạ lẫm ngây ngô mà không cự tuyệt anh, Hùng chắc chắn có thể nắm giữ trái tim cô bé, nhưng Linh còn nhỏ quá. Anh sẽ phải đợi rất lâu, mà bản thân anh thì quá nhiều ham muốn. Chắc chắn anh phải đi du học, nếu không sẽ không thể cưỡng lại được những đam mê nhục dục của một thằng đàn ông. Cũng chỉ 2 năm thôi là Linh sẽ 18 tuổi, lúc ấy, anh trở về bên cô cũng chưa muộn.


webtretho