Em xin phép dùng nick mới để kể câu chuyện của mình. Em đã suy nghĩ gần một năm trước khi quyết định viết câu chuyện này một cách trần trụi và thật thà nhất, bao gồm cả cái đúng và cái sai của CON DÂU và BỐ CHỒNG. Đọc xong câu chuyện này, mong mọi người cho em lời khuyên để giải quyết nút buộc này (và cũng mong mọi người kiềm chế chỉ trích, vì em cũng ong ong cái đầu em lắm rồi ạ!).


Chuyện bắt đầu cách đây khoảng một năm, xảy ra giữa em và mẹ chồng. Em và bà cự cãi nhau về việc bà muốn con dâu "phải nghe lời chồng". Lời lẽ của mẹ chồng nhà quê muốn con dâu đầu tắt mặt tối phục vụ nhà chồng thì các mẹ cũng hình dung phần nào, em không kể ra đây nữa. Trong lúc mắng em, bà có nói một câu đụng chạm đến gia đình em nên em rất giận. Em nói với chồng thì chồng không tin em. Chồng đi hỏi mẹ chồng thì bà bảo "tao không nói thế". Lúc bà mắng em thì bố chồng cũng ở đấy, vậy mà bố chồng cũng chỉ bảo với chồng em: "mẹ mày không nói thế. Nếu có thì cũng không có ý đó".


Em rất không đồng ý với cách đối xử đó của nhà chồng với em. Cuộc sống giữa em và nhà chồng căng thẳng mấy tháng liền. Lúc này, em vẫn ở riêng ở Hà Nội với chồng và con như trước. Em không trách chồng vì anh chẳng có lỗi gì trong chuyện này. Quan hệ giữa hai vợ chồng chỉ buồn đi một chút.


Sau đó ba tháng, em hết hợp đồng lao động và chồng cũng sắp học xong nên vợ chồng em quyết định về quê ở và làm kinh tế. Chồng em thuyết phục em ở chung với gia đình vì "bố mẹ đã lên phố làm ăn (cách nhà trong làng 500m), hai em trai đi công tác cuối tuần mới về, trong nhà chỉ có hai cụ già (85 tuổi). Vợ chồng mình lại thuê nhà ở gần đấy nữa mà không ở với hai cụ thì không coi được". Em đã đồng ý vì thấy thế cũng phải, dù trong lòng không thích ở chung.


Tháng đầu tiên về ở em thấy rất bức bối; phần vì chuyện cũ với mẹ chồng, phần vì sống chung... Thái độ của gia đình chồng với em nói chung là dĩ hòa vi quý: hai cụ già (và 2 em trai chồng) thì không biết chuyện mẹ chồng - con dâu; bố chồng và chồng thì lửng lơ thái độ ở giữa (theo kiểu: biết là mẹ chồng nói thế là sai nhưng vẫn coi như không có chuỵện gì! Họ cũng ít nói chuyện với em vì biết em còn nghĩ). Một hôm, chồng em ra Hà Nội (thu xếp đồ đạc, công việc để chuyển về quê). Ở nhà chỉ có em và con trai ở cùng hai cụ. Buổi tối bố mẹ chồng về nhà trong làng chơi (thường thì tối nào hai bố mẹ cũng vào nhà trong làng chơi với hai cụ trước khi trở lại quán hàng để ngủ. Bố mẹ chồng không ngủ lại vì sáng sớm phải dậy làm hàng). Lúc chuẩn bị đi, thằng con em (3 tuổi) chạy từ buồng ra đòi đi theo ông bà để ngủ trên quán. Bố chồng cứ thế bế cháu đi, không nói với em câu nào. Thường thì đưa cháu đi đâu ông/ bà cũng nói với vợ chồng em, vừa là tôn trọng con cái vừa là dạy thằng cháu đi đâu cũng phải xin phép. Hôm nay ông không nói gì chắc cũng vì thời gian qua không nói chuyện gì với nhau...


Em đang tâm trạng buồn bực, chồng lại không có nhà, có mỗi đứa con ngủ cùng thì bố mẹ chồng lại đưa đi mà không nói với mình. Em chạy theo bảo "ông đừng cho cháu đi, để cháu ở nhà với con". Ông bảo "cho nó đi cũng được, nó muốn thế" rồi miệng nói, tay bế cháu, chân đi ra cổng. Em bảo con "con ở nhà với mẹ nhé?" nhưng thằng bé không đồng ý. Thế là ông bế nó đi luôn.


Em ở nhà một mình. Buồn không chịu nổi vì có mỗi đứa con an ủi, chồng thì đi vắng, quanh nhà chồng chẳng có bạn bè gì (vì em lấy chồng xa). Em phone cho chồng rất nhiều lần nhưng không bắt máy (sau này em biết là hôm đó anh bị sốt cao nên ngủ không biết gì). Em liền điện thoại lên quán bảo bố chồng cho cháu về, nhưng ông không đồng ý. Sau vài lần điện thoại (thái độ của em rất ôn tồn và lễ phép), ông bảo "đêm rồi, có gì mai nói" rồi tắt máy. Em liền đi bộ lên quán, gọi điện lại một lần nữa:"con đang đứng trước cửa đây rồi. Ông cho con gặp cháu một lúc thôi. Con muốn nói với nó v.v nó đi đâu thì phải xin phép...". Ông nhất định không mở cửa. Lúc này em nói VỚI THÁI ĐỘ RẤT THÁCH THỨC: "ông không cho con gặp cháu thì con làm um lên bây giờ" - "à, mày giỏi! Mày cứ làm um lên đi xem nào!". Thế là em đứng ở cửa, hét um lên giữa đêm (chắc là hàng xóm đều nghe thấy hết): "bố mẹ cho con gặp con trai con đi! sao bố mẹ lại bắt nó đi! Sao không cho con gặp con trai của con?..."


Bố chồng xuống mở cửa. Bảo em lên gác, thằng bé đang ở trên đó với bà nó. Em lên nói chuyện với con mấy câu (về việc "mẹ đồng ý cho con lên ngủ với ông bà, nhưng lần sau con phải xin phép mẹ nhé") thì thằng bé đòi về ngủ với mẹ. Em bảo con "vậy mẹ cho con về nhé" rồi bế con lên. Lúc này bố chồng vẫn đang đứng ở cửa nhảy xổ vào em chỉ tay vào mặt quát "vừa nãy mày vừa nói cái gì, có phải mày bảo tao cướp con của mày không?" - em nói hỗn: "vậy không phải thế sao?". Em ăn luôn hai cái tát tai của bố chồng. Cay quá, em đặt thằng con xuống rồi đá thẳng vào háng ông ấy... Chuyện um tùm xảy ra sau đó chắc em không muốn kể nữa. Mẹ chồng em ngồi đấy cũng chứng kiến cả. Bà can hai bố con ra. Thằng bé con cũng chạy vào túm lấy em và miệng không ngớt la lên "không được đánh mẹ! không được đánh mẹ!". Bố chồng mắng đuổi em đi: "nhà tao không có đứa con như mày, đừng để sáng mai tao còn thấy mặt mày nữa".


Em bế con về nhà trong làng. Ngẫm rằng có khi sáng mai ông ấy trói mình vào cột nhà mà lấy gậy phang không chừng, em quyết định gọi taxi đi luôn trong đêm. Hai mẹ con gói đồ xong ra đến cổng thì thấy cổng khóa trái, bà nội chồng bảo "bố mày vừa về khóa cổng rồi lấy chìa đi rồi". Em trở lại, bỏ bớt đồ đạc của hai mẹ con rồi bế con trèo cổng trốn đi.


3am em ra đến Hà Nội thì gặp chồng. Anh ấy đang sốt nhưng đã được bố chồng thông báo qua điện thoại việc đánh nhau vừa rồi. Sáng sớm ngủ dậy, chồng em khăn gói về nhà bố mẹ đẻ em. Lúc này anh ấy chưa nói gì với em, và cũng chưa nghe em nói gì về việc vừa xảy ra; bố mẹ đẻ em cũng chưa nói chuyện với em.


Không phải anh ấy về mách mà là bố mẹ đẻ em gọi điện thoại cho anh ấy về nói chuyện. Đến trưa anh ấy trở ra HÀ Nội gặp em, bảo "bố mẹ em cũng đồng ý với anh là phải để em sống một mình một thời gian để cho biết quý trọng tình cảm gia đình". (Sau này có dịp nghe chuyện từ phía em thì bố mẹ em mới bảo "cả hai đều sai", chứ lúc này bố mẹ đẻ vẫn nghĩ em sai hoàn toàn).


Sau đó chồng em thu xếp về quê luôn, đặc biệt không nghe chuyện từ phía em, chỉ nghe một phía gia đình anh ấy nói.


Hai mẹ con em vẫn ở HÀ Nội, con đi học còn em có việc làm mới. Được một tháng thì em về quê chồng (một mình, ban ngày, lúc con đi học). Em định về gặp bố chồng xin lỗi nhưng không gặp bố chồng ở nhà. Trên điện thoại, em được bố chồng yêu cầu "viết giấy" chứ không nói xuông được. Chồng em giải thích là bố muốn em viết bản kiểm điểm. Chồng em cũng nói thẳng "việc em gây ra thì em phải tự đi gặp bố, anh không muốn đi cùng".


Em cũng hơi bất ngờ về yêu cầu của bố chồng nên không định viết ngay. Cũng sắp đến giờ đón con nên em trở ra HÀ Nội luôn. Sau đó mấy tuần, chồng em ra HÀ Nội và có nói về việc bản kiểm điểm này. Anh ấy thuyết phục em viết, còn em thì không muốn. Em không muốn thành cái án trong dòng họ nhà chồng, hơn nữa nếu muốn coi nhau là người trong nhà thì chuyện lớn sẽ thành nhỏ, chuyện nhỏ thành không. Còn ở đây, rõ ràng là nhà chồng muốn đẹp mặt với xóm làng thôi, chứ không tha thiết gì dâu con nữa!... Em bảo chồng "từ nay đến ngày cưới của em trai anh còn hai tháng, nếu bố anh không cho em xin lỗi thì em cũng không thể về được. Em bị đuổi đi thì có tư cách gì mà về?!?" Và em đã không về đám cưới đó. Bố mẹ đẻ thuyết phục em về nhưng em từ chối. Hôm đám cưới chỉ có bố và em gái em sang dự (mẹ em đi công tác).


Sau đám cưới không có mặt em, mọi người dường như đã ngầm hiểu là "không thể cứu vãn được nữa", nhưng không ai làm gì cho nó ra ngô ra khoai (vợ chồng em không ly hôn). Hiện nay, sau một năm, em vẫn đang đi làm ở HÀ Nội. Chồng em ở quê với gia đình anh ấy và đi làm trên thành phố. Con trai ở quê với bố nó và đi học trên thành phố (sáng bố đi làm thì đưa con đi học). Một tuần em đón con hai buổi về nhà em mới thuê ở gần trường con, 5 buổi còn lại bố nó đón về quê với ông bà.


Nói thật là lúc này em không biết em muốn gì nữa. Em cũng không thể hình dung ra tương lai sẽ thế nào. Có lẽ vì em rối trí quá rồi. Em mong mọi người hướng dẫn cho em cách nhìn nhận vấn đề của em một cách thấu đáo với ạ.