Gửi chồng!!


Lúc em viết ra những dòng này, em và Chồng đã ko còn là gì của nhau nữa. Em ko mạnh mẽ như những gì em thể hiện. Những kỉ niệm, những yêu thương ùa về trong em như một cuộn băng ghi hình quay chậm. Em ko chắc mình còn yêu chồng hay yêu những kỉ niệm về chồng. Em cứ ngập tràn trong những yêu thương đã cũ ấy...


Ngày đồng ý cưới Anh, vợ đã nói vợ k cần một người chồng nhiều tiền, ko cần 1 người quá tài giỏi. Vợ cưới anh, vì thấy ấm áp khi ở bên anh, vì thấy bờ vai sẽ che chở cho em, vì thấy con người trách nhiệm trong anh.


Vậy mà, mới 1 năm trôi qua, chồng cho em đi từ bất ngờ này đến đau khổ khác. Em biết, chồng từng yêu nhiều người. Nhưng là trong quá khứ. Em luôn nhắc nhở mình, ai cũng có quá khứ. Chỉ cần hiện tại chồng yêu em, chồng vì em và thiên thần sắp ra đời của chúng ta. Em ko cần gì nhiều hơn thế. Vợ chồng mình đều có nghề nghiệp ổn đijnh, nếu ko muốn nói là hơn rất nhiều gia đình khác, vợ luôn tin mình sẽ cho con đc cuộc sống tốt nhất


Vậy mà...


Tim em vỡ vụn trước những dòng tin nhắn ngọt ngào của chồng và người ta. Trong khi em vẫn nằm đây, với những cơn ốm nghén.vẫn chờ chồng về như mọi hôm, vẫn lo chồng bận rộn, vẫn thương chôdng về muộn.


Những câu tình cảm chưa bao giờ nói với em, chồng dành cho người ấy. Những tối về muộn.. Vì sao???


Gần 12 h đêm, e ôm bụng chờ chồng về vì e bị sốt. 3 tháng đầu thai kì, em lo. Rất lo. Nhưng cuối cùng, chồng bận đi mua thuốc ho cho người ta, bận đến nhà ngta hỏi thăm. Còn cái kẹp nhiệt độ cho vợ, thì chồng quên. Em chưa bao giờ thấy tủi thân và thất vọng như thế. Mới 4 tháng. Chúng mình mới cưới nhau 4 tháng mà anh... Về nhà, chồng lại vk-ck ngọt nhạt với em. Cái từ vk-ck thiêng liêng như thế, nhưng chồng đâu dành cho mình em??? Đâu phải mình em?? Em thấy khủng khiếp. E sợ nhìn anh, em sợ vòng tay của anh. Sợ vòng tay có thể vừa ấp ôm một người đàn bà khác... Em sợ...


Em quyết định nói chuyện vs chồng. Những giọt nước mắt, những tiếng nấc nghẹn ngào của e đổi lại là nhưnxg câu giải thích chỉ là bạn. Em nén lòng lại. Vì con. Và vì chúng ta.


Và rồi mọi chuyện lại tiếp tục. Hơn 1 tháng sau, vẫn câu chuyện cũ, vẫn tổn thương cũ.vẫn là chồng và cô gái ấy. Chồng cho em 1 vết thương nữa vào tim. Nhưng lần này, e gục hẳn. Trong em chỉ còn lại trống rỗng. Xin lỗi chồng. Em phải đứng lên thôi. Nếu chồng tôn trọng em, chồng đã ko vợ chồng với người khác. Em mệt mỏi vì ốm nghén, e đau khổ vì tim thắt lại mỗi khi nghĩ đến 2 người, em cạn sức rồi. Em ko cố nữa.


Em dọn đồ ra khỏi căn phòng của chúng ta. Căn phòng mà e đã luôn tin là tổ ấm.


Con chúng ta, vẫn còn trong bụng em, và chưa đầy 4 tháng.


Nhưnxg ngày tháng ở một mình, cảm nhận con lớn từng ngày, e đã mong thấy 1 tia hi vọng từ anh. E đã mong anh, đã muốn ba của con thể hiện dù là chút ít yêu thương. Nhưng em nhầm rồi...


Thứ quan trọng nhất với anh vẫn luôn là sự đánh giá từ xã hội, là sĩ diện gia đình. Trong khi điều e cần lại chỉ là yêu thương. Những khó khăn khi người phụ nữ bầu bí phải sống 1 mình anh k thấy. A ko cần qua. Ko cần quan tâm. A nghĩ rằng đó là lưa chọn của em.


Anh vẫn nói với mọi người, với bạn bè, rằng anh đã cố gắng hết sức, anh ko còn gì hối hận. Vâng. A đã cố gắng hết sức. Chỉ có em là biết a đã cố gắng hết sức thế nào. Nhưng em thật sự chẳng muốn nói. Anh ạ.


Thôi thì đến lúc này, còn vài ngày nữa e sinh con rồi. Em ko còn trách anh. Suy cho cùng, chúng ta ko hiểu nhau, và cách sống của mỗi người một khác. A coi trọng những điều khác hơn em và con. Chúng mình không phụ thuộc nhau kinh tế, chỉ liên quan đến nhau vì tình cảm. Em hiểu


Em đã đi qua những suy sụp, những dằn vặt, đau khổ. Giờ e biết mình phải khác. Vì con. Và vì em nữa.