Chồng em là nhân viên kế toán kiêm thủ quỹ cho một công ty sản xuất nên việc anh nắm trong tay vài chục đến vài trăm triệu là chuyện bình thường nhưng hiển nhiên số tiền đó ko phải của riêng anh. Mọi chuyện phát sinh từ đây mà ra, nghe lời bạn bè, anh hùn hạp làm ăn với bạn chuyên bán cá cảnh. Ngày khởi nghiệp, vk ck em đã bán hết số vàng cưới của em để làm vốn cho tiệm cá, tổng số là 200tr trong đó vàng bên ck cho là 35tr (1 cây vàng); người bạn ck, anh H, chỉ bỏ vào có 20tr thôi, anh H nói là đang kẹt tiền và sẽ góp vô dần dần. Vì là bạn thâm niên nên ck em ko suy nghĩ nhiều, cứ vậy mà làm.


Có lẽ vk ck em ko có duyên buôn bán nên tiệm cá lỗ vốn, tháng nào cũng bù gần 5, 6tr và số lỗ này cũng là tự ck em lấy lương kế toán đắp vào mà anh H ko hề bỏ vô đồng nào. Tính đến nay là tháng thứ 4, chuyện hụt lương hàng tháng khiến chi tiêu trong nhà eo hẹp vì vk ck em còn nuôi con nhỏ. Vậy mà suốt thời gian này anh H ko có bỏ vào 1 đồng nào nữa, khi em nói vs ck là đề nghị anh gửi tiền mình một ít, ck em âm ừ rồi thôi, mãi sau ck em còn bênh bạn kêu là nhà bạn đang khó khăn, và tội nghiệp bạn vì bạn đã chỉ dẫn tận tình cho làm mà làm ko lãi nên sao dám đòi tiền bạn. (Anh H ko trực tiếp ở tiệm cá, chỉ thỉnh thoảng ghé qua, chủ yếu là ck em mở ra buôn bán vào buổi tối sau khi đi làm về)


Tháng vừa rồi ck em về đem cho em 1 tin sét đánh, rằng anh ấy dọn tiệm cá sang mặt bằng mới và cọc nhà với chủ nhà mới là 30tr, đóng tiền bảo hiểm cho con là 15tr (dù em đã phản đối chuyện này), anh ấy nói đã lấy tiền công ty ứng trước giờ phải trả lại nếu ko sẽ bị phát hiện. Dù cho có tức giận cách mấy em cũng phải đưa tiền chung ra cho anh ấy đắp vào (tiền chung này là tiền hai vk ck gom góp để mua nhà), anh ấy hứa là về mượn bmc để trả lại cho em nhưng đến giờ chưa thấy hoàn lại 1 đồng nào.


Dù là con trai út nhưng 2 vk ck em ko đc ở nhà thờ vì vk ck anh 2 đã giành ở vs bmc em, nhà thờ nhỏ, chỉ có 2 phòng, ngày em về làm dâu cũng là lúc vk ck dọn ra ở trọ luôn vì anh chị 2 có con nhỏ giành 1 phòng, chị 3 ly dị ck về ở nhà giành 1 phòng, bmc còn ra ngoài ngủ nên ko có phòng cho vc em luôn. Chính vì chuyện này nên em an ủi, động viên ck là ráng làm kiếm mái nhà cho cả hai và con. Thời mai trời thương tình, năm ngoái vc em mua 1 mảnh ruộng vùng ven, sau đó đất lên vc lời đc gần 200tr. Vậy nhưng từ đây tổ ấm nhà em ko còn ấm nữa, nhà nội hết người này đến người khác mượn tiền, ck em nhiều lần lém em đem tiền cho họ hàng mượn, và tiền thì 1 đi ko trở lại, em cự nự thì nhận được sự giận dỗi từ anh, trách móc em ko coi nhà anh là ruột thịt. Suốt 4 tháng vừa qua, ngoài lỗ tiền tiệm cá ra cộng với tiền cho mượn và “số tiền sét đánh”, vc em đi mất gần 100tr. Em có cảm giác tháng nào ck cũng tìm cách bòn rút tiền chung, ko ít thì nhiều, mới có vài trăm tiệu, chưa đủ đâu vào đâu mà anh ấy làm như mình giàu nhất bên nội, ai mượn tiền gì cũng xì ra. Sau chuyện lần này, em thật sự ko còn tâm tư tích góp để mua nhà nữa, thực tâm em lúc nào cũng nghĩ muốn gom góp cho ck mình đc đứng tên 1 căn nhà, nghĩ cảnh anh ấy hạnh phúc vì làm chủ gia đình, em rất vui nên suốt thời gian 3 năm lấy nhau, em nhịn ăn, nhịn mặt để giành tiền nhưng ck em dường như ko hề hiểu cho tâm tư của em.


Anh ấy là người ít nói, lúc mới cưới, em nghĩ ít nói cũng đc, miễn quan tâm vk con là được nhưng cái lạnh bên ngoài nó ăn hẳn vào trong. Lúc anh ốm đau, em chăm chút kĩ lưỡng, khi em bệnh anh chỉ hỏi được 1 câu: “Vợ bệnh rồi à?”. Không thấy 1 viên thuốc tận tay đưa, 1 nồi cháo bưng cho ăn. Áo quần, giày dép con cũ, anh chưa từng nhận ra, em có nhắc mua cho con, anh cũng quên nhiều lần cho đến khi em tự đi mua. Anh ấy có thể chơi dt đến tận 2,3 h sáng nhưng chỉ cần em mệt và nhờ anh chơi với con rồi dỗ nó ngủ là anh tìm đủ mọi cách cho nó đánh thức em dậy. Ví dụ như bảo con ôm mẹ, mở tivi thật to hoặc làm sao cho con hét lên hay khóc đòi mẹ, rồi lật đật thải con qua cho em trùm mền ngủ. Đỉnh điểm là chuyện 3 ngày trước, con em đã đi nhà trẻ, sáng do em đưa đi học, nhiều lần ck em quên rước con nên ông bà ngoại xót cháu nên chiều rước bé thay em. Em là giáo viên cấp 2, và như hầu hết mọi người đều biết, giáo viên ko dạy thêm thì sẽ ko đủ sống nên ngày nào em cũng dạy đến tận 9h tối. Chiều hôm đó, ông bà ngoại có việc phải về quê, em đã gọi điện thoại nhắc ck rước con lúc 4h30, sau khi gọi thì dt em hết pin luôn. Hên cho em là hôm đó ca sau xin nghỉ nên 7h em đã được về, chạy về nhà thấy đèn đuốc tối om, đinh ninh ck chở con ra tiệm cá luôn, thế là em chạy vội ra tiệm vì ko biết con đã được tắm rửa, cho ăn chưa nữa. Ra đến nơi, tiệm đông khách nghịch nghẹt, chạy vào hỏi ck con đâu mới tá hỏa ra ck quên rước con. Em tức tốc chạy đến trường con, nhìn con mắt đỏ hoe ngồi cùng chú bảo vệ trường và cô giáo, em biết ngay con khóc nhiều vì sợ, cũng mai em gửi con ở trường tư nên rước con trễ cũng còn cô chứ nếu trường công chắc con em bị bỏ ngồi 1 mình quá.


Tối hôm đó nhìn con ngủ mà em xót xa, mãi lo kiếm tiền nên con phải chịu thiệt thòi như vậy. Ck em xin lỗi mãi và tỏ ra rất hối hận. Em xin các anh chị chỉ cho em cách nào để cải tạo ck em với: một là đừng tìm cách bòn rút tiền chung nữa, hai là ít vô tâm hơn, bởi lẽ em hiểu rằng dù cho có chuyện gì xảy ra thì con em cũng chỉ yêu cha nó, ko một ai có thể thay thế vị trí anh ấy và con em cần một gia đình nguyên vẹn.


Em cảm ơn.