Chồng mình từ khi 2 tuổi đã thiếu thốn tình yêu thương của mẹ, Đúng là mất mẹ thì cuộc đời cơ cực, khổ sở. Mẹ anh mất từ khi anh lên 2t. Ngày đó mẹ đang mang bầu em thứ 2 vào tháng thứ 8, còn 1 tháng nữa là mẹ sinh, thì sáng hôm đó mẹ dự định đi buổi chợ cuối cùng rồi về nghỉ ngơi, thì điều ko may chuyến đò hôm đó bị lật, mẹ đã ra đi mãi mãi cùng em. Ngày đó ck còn nhỏ quá, một mình bố nuôi cơ cực, vất vả. Nên sang hỏi mẹ 2 bây giờ, ý về chông nom và chăm sóc anh. ( Mẹ 2 đã từng lấy ck, nhưng ở với nhau mấy năm trời không có con nên li dị, bố nghĩ rằng lấy mẹ để mẹ chăm sóc anh cho đỡ cơ cực, ) . Nhưng khi lấy bố về thì mẹ 2 lại có bầu và sinh thêm được 2 em nữa. Nên từ năm lên 4 anh đã thiếu thốn rất nhiều tình yêu thương của mẹ. Đã nhiều lần mình bảo anh kể chuyện ngày xưa đi “ Anh bảo ngày trước anh hay suy nghĩ và anh khóc rất nhiều, là tại sao mẹ lại phân biệt đối xử, quý 2 em hơn anh, tại sao anh lại hay bị đánh, tại sao anh lại ko được ôm ấp yêu thương, Mãi đến năm cuối cấp 2, lúc đó a cũng lớn rồi, thì anh được nghe mọi người kể là mẹ anh đã mất, và mất như vậy, từ ngày đó, cứ đến ngày dỗ mẹ a lại khóc, những lúc tủi anh lại khóc” . Rồi khi lên cấp 3 anh đỗ vào trường tỉnh, anh lên thành phố học, cuộc sống của anh cũng tự lập từ bây giờ, anh được ông chú ruột ơ trên thành phố nuôi ăn ở đó. Đến hết năm cấp 3 thì anh thi đỗ HVNH... Bắt đầu thời gian này anh gồng gánh mọi bão táp cuộc đời. Anh vừa đi học, vừa đi làm bảo vệ để kiếm tiền trang trải cho cuộc sống, anh kể “ Ngày đó cuộc đời anh rất khổ, vào mùa đông mưa phùn gió bấc, lạnh thấu lạnh buốt vẫn phải đứng gác, rồi đêm về không có cái chăn ấm để đắp, buổi tối phải mặc rất nhiều quần, nhiều áo để ngủ. Nhưng bố anh cứ hay mắng anh, rồi nói đi làm thế không có tiền à, rồi có những lúc anh bận công việc, hay bận học, không về nhà được bố anh cũng gọi điện chửi.” Có lẽ vì bố mắng anh quá nhiều, áp đặt anh quá nhiều thành ra anh bị áp lực đồng tiền đè nặng, anh mơ ước có 1 cái gì đó cho riêng mình nên anh lao vào những công việc không đem lại kết quả. Khi ra trường anh tham gia vào đa cấp sản phẩm AW... Vì muốn đi thị trường phải có tiền, nên anh vay chỗ này, mượn chỗ kia để mong muốn thành công, nhưng cuối cùng đổ bể hết và anh mang thêm khoản nợ... Ngày bố mẹ biết a nợ nần thì chửi mắng a ngu, bố mẹ phải bỏ tiền ra trả nợ cho anh, Nhưng đó chỉ là 1 số, còn 1 số vì sợ bị bố chửi nên anh dấu ỉm đi và tự mình giải quyết, và giải quyết không được anh bị khủng hoảng mới làm 1 chuyện mà cho đến bây giờ mình vẫn thấy đau lòng “ Có lẽ điều này khó nói mình xin ko tiết lộ “ . Rồi từ khi quen mình mọi chuyện nợ nần của anh mình đều ko được biết vì anh ko nói, gia đình anh ko nói. Mình yêu anh và đến với anh vì mình quá thương anh, mẹ mất sớm, anh lại chịu khó, hiền lành. Nhà mình cách nhà anh 200km, mặc dù xa nhưng mình vẫn chấp nhận đến với anh. Khi xác định lấy mình anh về nhà nói với bố mẹ còn 30tr tiền ngân hàng nữa. Lúc này Bố anh giận anh, mắng chửi anh nhục nhã quá, anh còn đập đầu vào bàn tự tử ( cái này mình đc cô anh kể lại ). Một thời gian sau anh đưa mình về ra mắt, Hôm mình về bố anh gọi 2 đứa ra nói chuyện rồi cứ hỏi mình tìm hiểu cho kỹ chưa, rồi nhà bác nghèo chỉ có thể này thôi... Mình thì ko quan trọng chuyện giàu nghèo, chỉ nghĩ 2 đứa cố gắng phấn đấu làm ăn thôi. Lần nào về nhà a chơi cứ đến tối ăn cơm xong là bố anh lại gọi ra ngồi nói chuyện nhưng ko bao giờ ông nói a đang nợ nần như thế, chỉ thấy mắng a xa xả thôi. Sau đó chúng mình lấy nhau, Ngày đi chụp ảnh cưới mình cũng chụp gói rẻ nhất là 3tr. Lúc nhận được ảnh cưới mình đăng lên fb thì chắc thằng em nhà thím bên cạnh thấy nó khoe với mẹ nó, mẹ nó đi kể lể gì với bố mẹ anh, ý là ko có tiền mà chụp ảnh cưới đẹp thế. Tối đó bố anh gọi điện cho anh chửi anh ko có tiền còn sĩ còn mạng miếc làm gì? Anh dạ vâng xong tắt máy, anh ném ngay cái điện thoại vào tường ( Hôm đó mình khóc rất nhiều, ko hiểu sao bố anh lại như thế ) Ngày cưới bố mẹ ck cho 3 cây vàng, còn lại bên nhà mình và bà và các em gộp lại cũng đc hơn 1 cây. Trước đó vk ck mình có dự tính là lấy tiền cưới làm vốn mở kinh doanh, mình dự định đưa cho bà nội anh cầm hộ để lúc nào cần lấy thì dễ. Nhưng cưới được 2 ngày thì ngày hôm sau chuẩn bị lên hà nội, thì tối đó bố mẹ anh lại gọi vào, nói đưa vàng bố mẹ giữ cho, bố mẹ cất hộ khi nào có việc gì rất cần thì lấy ví dụ như xây nhà hay mua nhà cửa, không thì gữ làm kỉ niệm... Mình phận làm con biết làm sao? Cũng đành ngậm ngùi đem vàng ra đưa bố mẹ cất hộ... Rồi 1 hôm ngân hàng đến đòi tiền, khoản nợ này bố biết vì anh nói trước đó rồi, bố gọi cho anh kêu trả tiền, rồi bố lại chửi và nói rất khó nghe, Quản thật là số tiền ấy trả ngay lúc này vk ck mình ko có, vàng cưới bố mẹ cầm hết, tiền cưới 2 vk ck có bao nhiêu đâu. Bây giờ a ko co vốn làm ăn, nên công việc vẫn cứ lông bông, sắp tết rồi mà 2 vk ck lo quýnh tiền tiêu tết. Hôm qua về quê. Tối qua ông lại gọi 2 vk ck ra và mắng ck mình xa xả, Tháng trước 2 vk ck mình đều đi viện, ck thì chân phải hút dịch vì dịch tụ, mình thì bé bị lưu nên phải đi hút thai ra, mùng 1 ck đi hút dịch, mung 2 vk đi hút thai, số tiền cũng ngót nghét 5, 6 tr cả thuốc thang nữa. Thế nhưng, anh nợ 10tr của bà chị gái tối qua bố hỏi sao ko trả, thì a bảo “ Tháng vừa rồi 2 vk ck con đi viện nên cũng tốn nhiều tiền... “ Thì bố a quát ầm lên, mày đựng viện lí do vớ vẩn, cái đó hết đáng bao nhiêu, tao làm gì mà tao không hiểu. Ôi, lý do vớ vẩn, ngày mình đi viện, bé bị lưu, bố ck ko 1 lần hỏi thăm, mẹ ck chỉ gọi 1, 2 cuộc hỏi han. Chỉ có mẹ đẻ mình lo lắng cho con cát thuốc bổ máu, rồi mang gạo lên thăm con. Mất con là nỗi đau quá lớn, vậy mà ông bố ck bảo lý do vớ vẩn, rồi trách ck đi làm ko 1 lời hỏi thăm bố ntn ( Bố suốt ngày chỉ mắng chửi con thì làm sao mà con vui vẻ thoải mái để gọi điện cho bố đc ) rồi đi làm ko có tiền gửi về, dù bố chẳng cần. Rồi bảo bắt về quê đi làm công ty rất nhiều. Thật nhiều khi ức quá, lần nào về là lần đó ông cũng gọi ra để chửi 2 vk ck, có những chuyện lần nào về cũng phải nghe đi nghe lại câu chửi đó. Nghĩ thương ck cứ khổ mãi ko vươn lên được cũng vì bố quá bảo thử cầu toàn, chỉ muốn con mình phải đẹp trong mắt người khác. Lúc nào cũng mắng làm anh phải ntn để các em nó còn theo, thế nhung bố ko hiểu các em nó có mẹ yêu thương bao bọc, con ck mình, có ai không? Ngoài bà nội rất thương anh, nhưng bà già rồi biết làm sao đc chứ. Bố không hiểu anh đã cô độc suốt hàng mấy năm trời mặc dù còn bố nhưng có bao giờ bố nói nổi 1 lời yêu thương với anh không? Nhiều lúc con người ta chỉ cần 1 thứ tình cảm tốt đẹp thì dù cuộc sống khó khăn thế nào thì vẫn co thể chịu được. Nhưng không? Sao thấy anh khổ quá, về nhà việc nhà a làm tất, việc nhà cái gì cũng gọi anh, cái gì cũng anh làm, chửi cũng chỉ chửi anh, gọi anh ra để chửi... Thế nên nhà chẳng bao giờ là nơi a muốn về, vậy mình là vk mình cũng chẳng thể vui vẻ nổi nữa. Sáng qua về tới cổng mình “ Con chào bố, nay bố đi đâu mặc quần áo đẹp thế “ thì ông không nói gi? Mặt ông sưng lên, chắc vì ông giận điều gì đó. Nghĩ mà nản. Mình về nhà ck hôm trước đến hôm sau là chỉ muốn đi luôn ko muốn ở? Mà sắp tết rồi về ở mấy ngày chắc cứ khóc suốt mất thôi. Kì thật muốn bỏ chốn, muốn về với bố mẹ, nhưng nghĩ lại vì thương ck quá, nên cứ phải chịu đựng thế này. Còn số nợ 10tr nữa, nhiều cũng nhiều, ít chẳng ít mà bố ck đay nghiến chửi con mình như thế. Mọi người có ai hoàn cảnh như mình không? Tâm sự với mình cho bớt nỗi khổ tâm với.