Các mẹ ạ. Trước e đi làm công ty. Giờ e nghỉ và mới mở một cửa hàng bán mỹ phẩm nho nhỏ. Thuê nhà để bán hàng. Hàng ngày sáng e đi bán hàng. Tối mới về.Trong khi đó gia đình nhà ck e chảng biết như thế nào. Hôm nào e cũng phải nấu cơm ăn sáng. Đầy đủ như bữa chính, ăn uống dọn dẹp xong cũng 7 rưỡi. Lại chuẩn bị đi ra cửa hàng. Hnao cũng 8h mới ra đến nơi. Mà các mẹ biết rồi đấy, ở quê e ko giống trên hn. E ra đường 7h ngta mở quán hết rồi, lúc nào cũng chỉ có nhà mình là trưa chật trưa lòi ra mới ra đến nơi. Mẹ ck bảo em chứ:"bán hàng đâu sáng sớm, hàng mỹ phẩm 9-10h ngta mới mở cửa". E tức lộn heets cả ruột.


Hàng hoá thì mấy trăm triệu ngoài đó. E bảo ngủ ở đó trông, nhưng cứ ỉm ko nói gì.


Ngày thường ít khách, dc ngày cuối tuần hơn tí thì tuần nào cũng vậy. Cứ nhà có khách 2 mâm cơm mẹ ck e lại bảo e nghỉ buổi sáng ở nhà phụ, trong khi đó nhà ck e 3 người ở nhà. E ko dám cãi lại. Mỗi ngày là e mất 200k tiền thuê nhà rồi. Bây giờ ngày nào cũng vậy. E thấy chán lắm. Chẳng có chút động lực nào cả. Bán hàng thì suốt ngày đóng cửa với đi muộn.


Nói thì lại bảo em láo. Nhà mỗi người một việc. Thấy e ra ngoài quán lại nghĩ e ra đó nhàn, ko phải làm gì, động tí bảo e về sớm.


Nhà bà nội ck e có việc mấy bác ở quê về. Cũng gọi e bảo chiều về sớm dọn nhà. Trong khi ấy 3 ng ở nhà. Lúc nào cũng tị với e.


E thấy chán quá. Các chị à :((


Ck e thì chẳng chịu đi làm gì cả. Suốt ngày ở nhà chơi thôi. Ko chịu đi làm thuê, cứ ở nhà ông trên hn có việc ông đấy gọi thì làm, ko gọi thì thôi. Đàn ông 30 tuổi đầu mà cứ như vậy, hơi tí lại bảo e dốt, bày nọ, trong khi anh ấy còn chẳng biết gì. E lo lắng quá. Người ck là trụ cột gia đình mà cứ như vậy. E thấy chán lắm. Sau nãy sẽ ra sao nếu cái bệnh lười nó cứ ngấm vào màu như thế. Bỗng dưng tình cảm của e cứ nhạt dần đi.


Các chị cho e lời khuyên với