Vợ chồng em lấy nhau được 5 năm, em có 1 con gai 4 tuổi, em thật sự rối bời không biết phải làm sao, các mẹ giúp em với,


VC em sống không hạnh phúc, chồng e là người gia trưởng và độc đoán. Em thường phải là người nhường nhịn và chịu đựng. Chồng không quan tâm, chia sẻ và lắng nghe vợ. Anh có thói quen thích tụ tập nhậu nhẹt với bạn bè mà không quan tâm con đang bệnh, vợ đang cần mình...Cứ như vậy tình cảm VC không còn nữa. Chuyện lên đến đỉnh điểm là cách đây 1 năm, em vào làm cho 1 tập đoàn đa quốc gia, do đặc thù công việc em phải làm việc quá giờ và thương xuyên đi công tác, chồng em không thông cảm mà chuyển sang thái độ bực tức, chửi bới khi em về trể (19h-20h). Em quá chán nản, trong lúc đó ở công ty, có một người khá quan tâm em, anh này cũng đã có gia đình. Thật lòng với em không hề yêu người này nhưng em quá buồn không tâm sự và chia sẻ được với ai nên người này trở thành chổ dựa tinh thần cho em. Giữa em và người này chỉ là đi cafe hay ăn cơm trưa với nhau và tâm sự chuyện buồn vui...Khoảng gần 2 tháng thì chồng em biết chuyện và cuộc đời em vào địa ngục. Anh tra hỏi và đánh em rất tàn nhẫn, tuy đây không phải lần đầu tiên, trước đó em từng bạt tai và túm tóc đánh em 2 lần, đập đồ đạc thì không biết bao nhiêu lần, (anh đập laptop em nát tan, hư toàn bộ ổ cứng và mất luôn dữ liệu 6-7 năm trời). Anh buộc em nghỉ làm, nếu em nghĩ làm anh sẽ quen hết và bỏ qua, xây dựng gia đình hạnh phúc, em chấp nhận và biết mình có lỗi nên nghe theo lời anh và bắt đầu nhịn nhục mà sống. Nhưng chưa hết, Anh liên lạc với vợ anh kia và 2 người cùng nhau chỉ chiết. Vợ anh kia và chồng em bắt đầu chát chít, nhắn tin rồi đồng cảm với nhau nên phát sinh tình cảm, chị ấy đi du lịch và chồng em cùng đi, em biết chuyện và khuyên anh quay về không phải vì em ghen tuông gì mà em biết nếu 2 người có việc gì với nhau thì chuyện càng trầm trọng và đáng thương hơn cho những đứa trẻ. anh trở về và nói rằng anh không làm gị chị ấy mà chị muốn cho mọi người biết anh bản lĩnh và cao thượng cở nào, "chẳng lẻ anh lại trả thù bằng vợ nó...". Em nghĩ mọi chuyện như vậy là đủ. Nhưng sau khi em nghĩ làm được 2 tháng, trong suốt thời gian đó anh nỗi cơn thịnh nộ liên tục và luôn có lời lẽ thơ tục, em chịu không nổi nên xách valy đi, chồng em lấy pass facebook và skype của em, lên đó kể lễ đủ thứ với tất cả đồng nghiệp và bạn bè em, chưa đủ anh đùng đùng lên công ty gặp và đánh anh kia ngay tại công ty. Sau đó anh kiên lạc vả tìm em, nói anh đã giải quyết xong rồi, anh đã thấy nhẹ nhàng và nói em quay về, em không muốn về, anh liền đưa cả con gái đi đón em về. Anh lại hứa hẹn đủ điểu, em biết mình cũng có lỗi và nghĩ thương con quá, nên lại quây về. Chỉ được 2 tuần sau anh lại nỗi cơn thịnh nộ, em nhịn và im lặng, cứ như vậy. Em xin đi làm ở 1 công ty khác, em đi làm được 4 ngày anh lại lên cơn điên đập phá đồ đạc, chửi em " mày là con đĩ", nói thật trời đất như sụp dưới chân em. Em lại quyết định ra đi và mang theo con, anh nhất định không cho em mang con theo vì " loại đàn bà như mày chỉ làm hư con" và tối đó em đi làm về anh đã đánh em 1 trận thừa sồng thiếu chết, 11h đêm thấy em thở không được, anh mới mang em vào bệnh viện cấp cứu. Hôm sau, em tỉnh lại anh lại xin lỗi và hứa hẹn...em lại nghĩ tới việc ra đi ma không mang theo con chắc em chết mất và em tin chừng này là quá đủ rồi, không thể tồi tệ hơn nữa, rồi em lại ở lại. Sau chuyện đó yên ổn được 2 tháng, cách đây 1 tuần, em mới làm ở 1 tập đoàn khác vừa mới được công ty cấp laptop mang về nhà, anh nỗi cơn điên lên và đập nát, chỉ vì tại sao em không vui vẻ khi trả lời chồng, làm sao em vui vẻ được khi mà một mình em vừa đi làm lo chi tiêu trong nhà cả cho anh chồng, em chồng, con. Công việc anh không gặp thuận lợi, nên cả nữa năm nay mình em cáng đáng gia đình, vưa đi làm vừa hoàn tất việc nhà, tuy là nhà của 2vc, nhưng anh chồng và em chồng ở chung để đi làm, nhưng chẳng ại phụ giúp em được gì. Đi làm về, chạy tất tả đón con, tới nhà là nấu cơm, dọn dẹp, lo cho con ăn uống, tắm rữa con cái, còn những người còn lại đi làm về năm dài coi ti vi chờ em phục vụ. Bất kể khi nào anh không vui là em chuẩn bị nghe anh chì chiết, mỗi khi anh kẹt tài chính và gặp vấn đề làm ăn là coi như em chắc chắn bị anh hành hạ.


Em đã ra khỏi nhà ngay đêm anh đập laptop, em ra đi ko mang theo bất cứ thứ gì, chỉ vội vàng chạy cho nhanh ra khỏi nới đó. Con gái và tất cả vật dụng em để lại hết. Mấy ngày nay em mượn tiền thuê chổ ở và mua quần áo mặc đi làm. Cách đây 2 ngày em có ghé qua, thăm con gái, nhưng em không vô nhà vì em quá sợ nơi đó, sợ gặp chồng và anh lại gây chuyện nên em nhờ người dắt con ra và chở con đi chơi, em hẹn con cuối tuần em về đón con qua chổ em ở rồi thứ 2 đưa con về với ba, con rất mừng và sợ mẹ bỏ đi luôn. Tối nay em điện thoại hỏi thăm con gái, nghe con nói Pa không cho mẹ qua đón con, lòng em tan nát, anh đánh tiếng rằng nếu em dám mang con gái đi tời đâu anh sẽ tới quậy chổ đó. Em thật sự bế tắc, quay về thì không sống nỗi, mang con đi thì không được, em biết thế nào anh ta cũng tới quậy công ty em đang làm nếu em dám mang con đi đâu, mà em chưa thể chuyển làm chổ khác vì em mơi vô làm tại đây được 1 tuần và hiện tại em không còn đồng tiền nào. Em nói chuyện với anh ta, con sẽ qua chơi với em từ tối thứ 6 tới chiều CN, nhưng anh ta đã đe dọa em. Em không muốn gây tranh cãi hay giành gật gì với anh ta, nhà cửa em cũng để lại, con thì nữa tuần bên ba, nữa tuần qua mẹ nhưng anh ta vẫn không chịu, em biết anh ta muốn em sống không được mà chết cũng không xong. Em phải làm sao đây,thật sự em quá bế tắc, em đang nghĩ tới cái chết, vậy là nhẹ nhàng nhất cho bản thân em nhưng thật tàn nhẫn với con giá và ba mẹ mình, xin cho em lời khuyên làm sao em sống yên ổn đây?