Còn hơn 1 tháng nữa e kết hôn. Nhưng e lại chẳng biết cuộc sống hôn nhân đang chờ e phía trước nó sẽ như thế nào nữa? E quen chồng e cách đây gần 1 năm, sau 5 tháng hẹn hò tìm hiểu, chúng e đính hôn. Có thể do thời gian quen có phần quá ngắn, chưa đủ hiểu hết về nhau. E vẫn biết a ấy bất cần, và tình cảm có phần khô khan, cứ nghĩ mình sẽ chấp nhận được, nhưng thật chẳng dễ dàng mọi người ạ.
Lên gõ google, nhìu trường hợp như e thật, hóa ra trên đời ni thật có một kiểu người bảo thủ, lười yêu thương. Ck e cũng vậy đấy, e biết chắc a ấy ko có người khác, nhưng tâm trí a ấy chỉ để cho công việc mà thôi. (Ck e tự kinh doanh, ko giàu có gì nhưng cũng tạm ổn).
Vk ck sắp cưới nhưng ko có những lời nói, cử chỉ tình cảm, ko có sự quan tâm yêu thương dành cho nhau. 1 tuần, mười mấy ngày ko gặp nhau cũng bình thường. Tính e thì muốn được sống tình cảm, nhưng thấy a ấy như vậy, e cũng đâm ra lười, buông xuôi. Nhưng tâm trí e chẳng thể nào bình yên, e cứ buồn, cứ stress mãi thôi. Chấp nhận rồi nhưng vẫn cứ tủi thân, sao tc lại nhạt nhẽo như vậy.
E đau, e mất ngủ, e nói với a ấy, a ko một lời hỏi han. E nói e muốn vk ck tình cảm hơn, a trách e đòi hỏi rồi bỏ mặc e time dài. E nói e muốn làm thế này, a nói ko là ko, đừng có nói nhìu. E buồn, e hỏi, vk với a là gì, a bảo vk chẳng là gì với a!
E buông xuôi, e chấp nhận 1 cuộc hôn nhân ko đòi hỏi gì đến tình cảm nữa. E sẽ tự yêu thương, tự quan tâm bản thân mình. Rồi có con cái, e sẽ chỉ bận tâm đến con. E sẽ ko đòi hỏi gì nữa cả.
Dặn lòng mình là phải sống như vậy, nhưng sao thỉnh thoảng nước mắt vẫn rơi.
Các mẹ có kinh nghiệm trong hôn nhân, trả lời giúp e, cuộc sống hôn nhân điều gì quan trọng nhất, điều gì mới có thể làm cho gia đình hạnh phúc. E như vậy phải chăng đã đòi hỏi quá?