Con biết rằng mãi mãi mẹ sẽ không đọc được những lời này nhưng con vẫn muốn viết cho mẹ.Bởi,con buồn lắm,con đau lắm mẹ à!


Sinh ra là con gái,lại phải một gia đình trí thức khắc nghiệt và khuôn khổ,con từng bước từng bước tự lập bản thân mà không như các bạn hay nép bên mẹ.Nếu ngày nhỏ,bố là người cho con con chữ cái số thì mẹ,người con thương yêu và trân trọng nhất lại cho con tình thương yêu vô bờ bến,ấm áp như Ấn Độ dương sâu thẳm.Bố là cơn gió buộc con tự lập,mẹ là mặt biển thái bình cho con tự do.Con lớn lên trong bao niềm vui và hạnh phúc mà đến mấy đứa bạn thân cũng ganh tị.Lúc ấy,con tự hào lắm mẹ ơi.Trái tim con cháy bỏng tình yêu thương,cháy bỏng khát khao và hoài bão vươn lên;chỉ duy nhất mong rằng một ngày nào đó,khi con thành công thì mẹ sẽ giang tay ôm con vào lòng như thuở nào.Niềm mong mỏi nhỏ bé ấy...mãi tới bây giờ con vẫn chưa làm được.


Mẹ biết không,khi một đứa đã nhận quá nhiều yêu thương thì chỉ cần một chút xa lánh đã khiến nó tủi hờn rồi!Lúc mẹ sinh em T. lần đầu một đứa trẻ lớp 2 còn măng măng thế lại được gọi hai tiếng "Chị ơi!" nghe thật vui tai.Con thương em nhiều lắm mẹ à.Những buổi đi học về,những lần rong chơi ngoài đồng không vui bằng ngồi ở nhà,nghe tiếng khúc khích cười của trẻ con.Có những lần mẹ dọa đánh nó,là con can lại,chịu đau một chút vì em.Vì con thương em mà.Giờ nghĩ lại,con chỉ thấy mình quá ngốc.


Em T. cũng trong vòng tay mẹ lớn lên như con ngày nào.Nhưng cũng từ đó,con đã nhận thức được rằng hình như trái tim mẹ không có chỗ cho con.Mọi việc lao động trong nhà,con phải làm như một nữ công gia chánh.Những ngày trước kì thi mệt mỏi và đau đầu,cùng với số việc nhà chất thành núi khiến con như muốn chết.Học về mệt ra đấy ko hỏi lấy một câu,đằng này em T. lại được mẹ chăm bẵm từng li từng tí dù nó đã lớn.Có những lần con đang học,mẹ lại bắt con ra quét nhà nấu cơm,không nên việc thì mắng chửi thậm tệ.Còn T. nó chỉ ăn rồi chơi,việc gì cũng chả phải đụng tay tới.Cứ hễ con nạnh chút là mẹ lại mắng rằng " mày học mà cút khỏi cái nhà này luôn đi..." rồi con lại lầm lũi đi làm tiếp,cổ họng ứ nghẹn nói ko thành lời.


Chưa hết,mẹ cái gì ngon,cái gì đẹp,cái gì T. đòi thì mẹ vẫn mua cho và còn giành từng lời ngọt ngào như rót đường vào tai nó.Nhưng sao lúc con mở miệng xin là mẹ nhíu mày,nhăn mặt như đưa đám và...thế là con chẳng dám xin nữa vì sợ mẹ giận.Hay những lúc mẹ đi làm về mệt mỏi,đi chơi xa ở đâu về,con là người đon đả chào mẹ trước cả T. thế mà...sao?Mẹ luôn trưng bộ mặt giết người đó.Mẹ gạt phăng con ra một bên như kẻ lạ,coi con như cái cột nhà mà tha hồ cảm rảm suốt ngày không nguôi.Còn T. tuy chậm một chút nhưng mẹ vẫn thương,vẫn cười nói với em.Con chỉ cười,cười thật đau xót...Mẹ ơi,mẹ có cần tàn nhẫn tới mức như vậy không?


Và rồi,con đâm ra ghét T. Ghét tới tận xương tủy.Ai cũng nói tôi không có trái tim,đến cả em út cũng chẳng đếm xỉa tới mà vẫn có bạn thân,đúng nực cười!Đúng.Con tàn nhẫn.Vì mẹ chính là tác nhân khiến con như thế.Từ khi mẹ có em,mẹ đã bao giờ hiểu cho từng nét mặt và cảm xúc của con?Những lúc con khóc,mẹ lại thốt ra những lời như con dao đâm xuyên tim.Mẹ bảo " Mẹ lo cho con mọi thứ rồi thì con còn muốn cái gì?abc...xyz...etc... " Những lúc em T. quậy phá con,con nổi điên đánh nó thì mẹ lại mắng chửi con như thể con sai hoàn toàn,như thể lỗi là ở con...sao vậy?Lời thanh minh mà con không thể nói lên lời...có khi nào mẹ hiểu chưa?Nếu mẹ hiểu giữa một đứa em với con chị suốt ngày bị chửi mắng té tát thì ai mới đau?Một đứa hay làm việc với đứa ko làm gì thì đứa nào nạnh hả mẹ?Một đứa học giỏi cầu vinh chẳng có lấy một lời khen ngợi với một đứa học chẳng ra gì vẫn đc khen thì ai tức tối hả mẹ?


Con mới 14 tuổi,cái độ tuổi thay đổi mạnh về tâm lí,lại chịu bao nhiêu cái áp lực từ người mẹ như thế thì có đáng không?Bị trầm cảm nhẹ vì gia đình,vì đau khổ,vì căng thẳng cuộc sống thì có đáng không?Lẽ nào kiếp trước con đã làm gì tội lỗi,vì sao giờ con phải gánh?Một trái tim đang nhiệt tình yêu thương lại hóa đá,nhịp đập cũng ko có chỉ vì bất công thì có đáng không?Con cười nhạo cả thế giới tàn nhẫn,mẹ tàn nhẫn,ai ai cũng tàn nhẫn.Con cười những kẻ không biết đau thương là gì.Con cười như thế mẹ có thấy vui?Cái điệu cười bi thương,chua chát tới tột cùng với những giọt nước mắt chảy ngược ấy,mẹ thấy vui không?Có vui không?


Thấy ko như thế thì tại sao?tại sao những gì con làm...những gì con nói...đều bị mẹ coi ko ra thể thống gì vậy?Thấy tàn nhẫn thì vì sao mẹ lại đối xử với con như thế?Con không tị nhiều nhưng con tị trái tim mẹ chỉ dành cho T. , tình cảm dù mới quen cũng chỉ dành cho em.Còn con?Mẹ ơi,con không có ai yêu thương con cả.Mẹ ơi,con tàn nhẫn khô héo tình ruột thịt.Mẹ ơi,vì sao?Vì sao mẹ và cả thế gian này,chưa ai một lần tiếc thương nước mắt con?