Mong các mẹ gỡ rối giúp em, lại chuyện con dâu với nhà chồng...
Các mẹ thân mến!
Hôm nay em tâm sự chuyện của em với các mẹ để mong được mọi người chia sẻ, cho em lời khuyên, nếu mọi người thấy em sai xin mọi người cứ mắng, hãy mắng thật lòng vào, và thông cảm cũng thông cảm thật lòng, chia sẻ thật lòng ...
Các mẹ đã từng sai trong cuộc sống lần nào chưa? chắc có rồi, em cũng sai lầm rất nhiều, nhưng lần nào em cũng tụ giải quyết, riêng lần này em chả biết giải quyết như thế nào cả.. em thật sự rối ren
Câu chuyện bắt đầu từ con dâu với mẹ chồng ... Hôm đó, em đang nấu ăn sáng cho gia đình, thì nhà hàng xóm cãi nhau, mẹ chồng em đang quét sân bỏ vội chổi xuống, chạy ngay ra cửa nhà người ta đứng xem, quả thực lúc đó em vừa buồn cười lại vừa ngại với hàng xóm... nhà người ta cãi nhau mà mình lại chạy sang xem. Lúc mẹ chồng em về, em có nói" bà ơi! từ sau nhà người ta cãi nhau bà đừng có chạy sang xem như thế nhé" bà nhà em liền quát em" tao sang xem thì bận cái gì" vừa lúc đó chồng em từ nhà tắm bước ra, quay sang em bảo" bà đi xem thì bận gì" rồi quay sang bà nói " mà bà cũng đi xem làm gi?" Em liền bảo" có người đi xem nhà người ta cãi nhau, chẳng may bị văng con dao vào mặt, mù cả mắt rồi... có hay gì đi xem nhà người khác cãi nhau đâu.., em bảo bà đừng đi xem cãi nhau không đúng à? cứ thế là vợ chồng em cãi nhau, chả hiểu tại sao cãi nhau ghê thế... Rồi mẹ chồng em bênh chồng em, định chạy ra hàng xóm lu loa.. em mới bảo "thôi bà về đi" . Là em gọi mẹ chồng em quay lại, nhưng mẹ chồng em bảo em đuổi mẹ chồng em, rồi bà bảo" tao đi về, trách nhiệm của tao không phải là trông con cho chúng mày, chúng mày có con thì chúng mày nuôi..." . Bực quá em cũng nói " vâng nếu bà không ở được thì bà về". Rồi em đi làm, lúc đó em cũng buồn lắm, từ trước đến giờ đây là lần đầu tiên vợ chồng em cãi nhau...
em đẻ 2 đứa con gái... vẫn luôn tâm niệm là tự lực cánh sinh, Em có dám nhờ bà trông con hộ đâu, đẻ đứa con đầu, lúc đó khó khăn em phải đi gửi con em từ lúc 8 tháng tuổi.. ông bà ở nhà nghỉ hưu, tuổi chưa đến 60 nhưng cũng chả bao giờ có ý nghĩ sẽ trong con giúp em, chồng em thường xuyên đi công tác, một mình em cũng phải cáng đáng công việc nhà, chăm con, việc xã hội, đến khi có bầu đứa thứ 2, cũng vẫn chỉ một mình em từng ấy công việc, em cũng chả dám trách câu gì. Sau khi sinh cháu thứ 2 em có thuê người giúp viẹc, đợt ấy cô giúp việc lại xin nghỉ vài hôm, nên chồng em nhờ mẹ chồng ra trông con cho em. Bà nhà em thì cũng hay đi chuyện trò, từ bà mà gia đình hàng xóm đã mấy lần bị xích mích, nên nói thật em cũng không thích bà đi xang hàng xóm buôn chuyện một tý nào. Những lúc mẹ con nói chuyện vui vẻ em cũng khuyên bà thật lòng, nhưng bà không nghe...
Em xin kể tiếp hôm sau, mẹ chồng em về quê, nói với bố chồng em họp gia đình, và họp chỉ có bà là chủ tọa, không có vợ chồng em họp cùng... đến tận ngày mùng 2-9. tức là sau khoảng 2 tháng em cho 2 cháu về ăn tết với ông bà: em bị bố chồng gọi ra và nói về sự việc ngày hôm đó,( lúc đó em mới biết hôm bà ở nhà em về, ông bà đã mời mọi người đến họp gia đinh). ông nói rằng:ông kết luận hôm đó em là con dâu đuổi mẹ chồng về, bố coi như không có người con dâu như con, bố không cần người con dâu như con, bố sẽ từ con. Trời, em choáng kinh khủng.
Các mẹ thân mến, em biết bố chồng em nói thế để thể hiện là mình là gia đình gia giáo, nhưng tự bản thân em không phục điều đó, các mẹ đã sai lầm lần nào chưa? các mẹ chỉ cần sai lầm một lần, thì những người làm cha làm mẹ sẽ sẵn sàng từ mình à???
Lúc đó quá choáng, vì từ xưa tới nay em vẫn được họ hàng nhà chồng quý mến, lúc đó em thấy nhục nhã, rồi từ nay về sau mọi người sẽ nhìn thấy em như thế nào, lúc đó em xin phép đi ngay, em về HN trong sự tủi hổ vô cùng, em còn mặt mũi nào để ngổi ăn tết 2-9 với mọi người nữa.
Các mẹ ạ, em nghĩ có quá tiêu cực không: chỉ có bố mẹ mình mới là người yêu thương mình thật lòng thôi, còn bố mẹ chồng thì có lẽ chỉ thương ở đầu môi chót lưỡi, xét nét mình để xem mình có lỗi là đưa mình ra phán xét. Tối 2-9 về HN em đã suy nghĩ rất nhiều, lúc đó em không thể xin lỗi, vì nếu xin lỗi đương nhiên em nhận mình đuổi mẹ chồng về... Em cũng không biết phải làm sao nữa, nhưng em giận, có lẽ em cũng không muốn về nhà chồng nữa, bố chồng em đã nói thế thì chắc là em cũng chả còn mặt mũi nào mà về nhà chồng cả...
Hôm sau em có ngồi nói chuyện chân thành với chồng em " Em khuyên chồng em nên ly hôn. vì khoảng cách của em và bố mẹ chồng đến giờ này là vô cùng, Nếu thực sự anh vẫn ở với em thì sẽ khó sử cho anh, vì có lẽ em sẽ không bao giờ về quê nhà anh nữa..."
Em đang rất tâm trang, nên có thể viết lủng củng, mong các mẹ thông cảm và hãy khuyên em nên làm như thế nào???