Tôi k biết bắt đầu ntn khi giờ đây trong lòng đầy bão tố uất hận. Bởi chuyện của tôi có lẽ chẳng giống như đầy rẫy chuyện của các chị em nào có chồng ngoại tình ở cái wtt này. Con bồ của chồng tôi lại chính là con bé đồng nghiệp của tôi (chồng tôi khác cquan). Linh cảm của người đàn bà k bao giờ sai. Dù nghi ngờ đã lâu vì con bé này rất lẳng lơ ( trc đây nó đã cặp với vài thằng) vì chồng tôi và nó cũng thi thoảng có giao tiếp qua 1 số bạn bè và nó cũng hay đến chơi với tôi. Chẳng biết quan hệ của chúng nó đến độ nào rồi nhưng tôi rõ 1 điều đt chồng tôi cài mk là ngày sinh của con đấy và trong đt cũng có n hình ảnh vui ( kiểu như msg hình của tụi teen ý) gửi cho chồng tôi. (Con này sắp lấy chồng).


Khi biết phát hiện ra n chuyện đó tôi gần như phát điên, lao ra đường chỉ muốn chết để k phải đối diện với sự thật nghiệt ngã ấy. Giá như lúc đó có 1 chiếc ô tô đi qua thì vĩnh viễn tôi đã chết 1 cách ngu xuẩn bỏ lại 2 đứa trẻ bơ vơ trên cõi đời này. Rồi tiếng gào khóc gọi mẹ của con khiến tôi bừng tỉnh. Tôi ôm 2 đứa con mà lòng nát tan. 1 đứa còn bế ngửa cứ toe toét cười khi nước mắt mẹ rơi ướt áo, thằng anh ôm lấy mẹ khóc nức nở " mẹ ơi mẹ đừng chết, k có gì cả đâu mẹ ạ" . 4 tuổi đầu đã phải đau vì nỗi đau của mẹ, đã phải ôm lấy mẹ an ủi như che chở cho mẹ trước bão giông... Tại sao cuộc đời tráo trở khiến tôi gặp 1 kẻ phản bội và 1 kẻ phản trắc như chúng nó??? Tôi tiếp tục sống thế nào trước nỗi đau quá lớn thế này??