Các anh, các chị và các bạn cho tôi xin lời khuyên. Tôi đang thực sự bế tắc và không biết làm như thế nào nữa. Chuyện là thế này, tôi và người yêu tôi hai đứa cùng hoàn cảnh nhà khó khăn, cũng vất vả nhưng cô ấy là người luôn cố gắng, chịu khó học hành, ngoan ngoãn và biết vươn lên. Cô ấy đang là sinh viên năm cuối. Còn tôi đang đi làm, tôi 28, cô ấy 22. Chúng tôi yêu, thương nhau và đến với nhau lúc khó khăn. Cô ấy chăm sóc, động viên, an ủi và ở bên khi tinh thần, sức khoẻ tôi suy sụp. Chính vì lẽ đó mà tôi thương và yêu cô ấy, trân trọng tình yêu của chúng tôi rất nhiều. Vì hoàn cảnh nhà hai đứa khó khăn nhưng công việc của tôi cũng có thu nhập tốt. Chúng tôi chuyển đến sống chung với nhau trước hôn nhân và dấu diếm gia đình, bạn bè, cũng là vì mong mỏi được ở gần an ủi, chăm sóc cho nhau, cùng động viên nhau học hành, làm ăn và phấn đấu để có tý vốn liếng sau này làm đám cưới.



Thực lòng tôi thương cô ấy và yêu cô ấy nhiều lắm. Khi tôi sa cơ, nỡ bước trong sự nghiệp, cô ấy lấy từng đồng tiền dành dụm nhỏ bé chăm bẵm sức khoẻ, chi tiêu cho tôi trong quãng thời gian ấy và ở bên tôi, làm việc hỗ trợ tôi và chăm bẵm, nấu nướng bồi bổ sức khoẻ cho tôi đi làm. Tôi đứng lên và trả hết số nợ nần, làm ăn tiết kiệm được chút. Tôi tự nhủ mình sẽ sống tốt, hàng ngày vẫn đi làm, chiều tối về quây quần bên cô ấy, chăm sóc cho cô ấy. Tôi bắt đầu muốn bù đắp cho cô ấy mọi thứ, muốn mang đến cho cô ấy mọi thứ vì tôi trân trọng tình yêu cô ấy dành cho tôi. Tự nhủ lòng mình phải thuỷ chung, trọn vẹn, không chơi bời để cô ấy được hạnh phúc. Hàng ngày tôi vẫn phụ cô ấy nấu ăn, giặt đồ, quyét dọn nhà cửa, đưa đón cô ấy đi học, đi làm và thường xuyên chở cô ấy đi café, hóng gió, xem phim, ra ngoài ăn uống đều đặn mỗi tuần. Tôi muốn mình thực sự mang đến cho cô ấy cảm giác hạnh phúc.



Cuộc sống của chúng tôi bình yên, hạnh phúc, có đôi lúc tranh cãi nhưng chỉ là việc nhỏ. Rồi bỗng một hôm mấy anh em trong nhà cô ấy và tôi đang tụ tập ca hát thì cô ấy nhận được điện thoại của mẹ điện lên. Và rồi mẹ cô ấy bảo: “có người điện cho mẹ và nói: cô ơi, thấy bảo Ân sắp lấy chồng hả…Ân sống với thằng Trương cô biết chưa, nhà cô nghèo đói thế sao mà để cho người khác nuôi ăn học? Cô không dạy được con cô à?”


Thế rồi, em gái Ân và Ân kéo tôi ra ngoài nói chuyện. Mọi người dồn hết nghi ngờ vào người yêu cũ của tôi. Tôi quen người ta và tôi cũng hiểu người ta, người ta chẳng phải là người như thế và cũng không làm thế. Tôi có điều tra và xác thực thì người ta không có số của mẹ Ân. Thế rồi mấy ngày đấy chúng tôi cãi nhau, cũng là do Ân buồn, tôi trấn an tinh thần không được. Cuộc sống khá nặng nề và mệt mỏi. Tối hôm trước có cãi nhau, cũng buồn chán vì vô tình Ân có nói lời khiến tôi tổn thương và có tát Ân. Xong chúng tôi lại làm huề, sáng hôm sau khi vẫn đang ngủ vì còn mệt thì tiếp tục kẻ phá hoại đó lại nhắn tin: “cái Ân nó sống với thằng Trương mang được nhiều tiền về không cô”, em gá Ân nhắn tin và điện thoại chúng tôi lên để nói chuyện và điều tra xem là ai, cô ấy nghi ngờ em gái tôi và mẹ tôi phá vì mẹ tôi có số điện thoại của mẹ Ân. Nhưng mẹ tôi hết lòng thương yêu cô ấy và mong mỏi chúng tôi đến với nhau, năm lần bảy lượt mẹ tôi bảo tôi là cùng Ân và xin phép gia đình cho cưới đi nhưng vì Ân còn học nên chưa thể. Chúng tôi quyết định về nhà và nói hết sự thật cho gia đình nghe. Thế rồi, ba anh em lên xe về nhà Ân. Tất cả nghi ngờ mẹ Ân dồn hết về mẹ tôi, tôi buồn, chán nản và cố giải thích nhưng mẹ Ân cũng không hiểu. Tôi có điện thoại cho mẹ và nói chuyện với mẹ trước mặt mẹ Ân và mẹ tôi cũng khẳng định là không. Mẹ tôi là người đi chùa, ăn chay, niệm phật và hơn nữa chẳng bao giờ phá vỡ hạnh phúc của tôi và Ân khi biết chúng tôi thực sự yêu, thương nhau. Mẹ Ân vẫn tiếp tục nghi ngờ mẹ tôi và bảo: “làm sao bà ấy nhận, bà ấy nhờ người khác thì làm sao mà nhận”. Thực sự nếu tôi mà nghi ngờ, nghĩ đó là mẹ mình thì mẹ tôi sẽ tự tử để chứng tỏ cho tôi thấy bởi tôi hiểu tính bà.



Tôi về quê làm việc và dạy nghề, trong quãng thời gian đó chúng tôi xa nhau, không gặp và ở bên nhau, cảm giác rất trống trải, buồn và tủi. Nghĩ sao đời hai đứa nó khổ thế. Trong quãng thời gian tôi về, kẻ phá hoại kia lại tiếp tục điện, nhắn tin sỉ nhục mẹ cô ấy. Tôi có khuyên cô ấy đừng để cho Ân đọc được những dòng tin nhắn đó thì Ân sẽ rất đau khổ và khuyên cô thay số mà cô không chịu. Cô bảo “tao cứ để xem nó còn làm gì”. Rồi tiếp tục người ta lại phá tiếp. Rồi một hôm cô lại điện cho tôi và nói “mày về mà nói với gia đình mày rằng nhà tao nghèo cũng nuôi được con tao học”. Tôi thực sự khổ đau khi chịu một nỗi oan ức về mình, nhưng nghĩ lại thấy thương Ân và gia đình Ân nhiều hơn bởi Ân là phận gái, bố mẹ và gia đình cô ấy không làm gì nên tội, chỉ vì sự ganh ghét, đố kị của người đời mà phá hoại hạnh phúc của chúng tôi. Tôi biết tôi sẽ chẳng thể nào tĩnh tâm suy nghĩ và ổn định lại được tư tưởng, đầu óc và tìm cách tháo gỡ được mọi chuyện bởi tôi nhớ và thương Ân nhiều. Tôi nhắn tin nhiều, tôi điện thoại nhiều, tôi trách móc Ân để cô ấy tức tôi và chặn số điện thoại của tôi sớm để hai đứa cắt đứt liên lạc một thời gian, xa nhau một thời gian để cho mọi chuyện yên ổn, tìm cách điều tra và giải quyết khúc mắc nhưng cô ấy không hiểu nên chẳng chặn số và chẳng thay số.



Về Sài Gòn, tôi điều tra được kẻ phá hoại là ai. Người đó là người sống bên cạnh phòng chúng tôi, lấy được người chồng ki bo, bủn xỉn, tính toán chi li từng đồng và thường xuyên đánh đập. Hơn nữa người ta cũng vay tiền của chúng tôi nhiều lần, lúc khó khăn quá tôi đòi lại, đem lòng ích kỉ thì mượn điện thoại của Ân nói để gọi nhờ và lấy số của mẹ cô ấy rồi khi người ta về quê thì người ta nhắn tin, điện thoại phá chúng tôi như thế. Đến giờ phút này Ân nói chia tay, tôi biết cô ấy chẳng muốn đâu, tôi hiểu cô ấy đau, buồn lắm khi mà chia tay tôi khi vẫn còn yêu và tôi nghĩ cô ấy biết được rằng tôi cũng rất đau khổ và thức trắng nhiều đêm, kiệt quệ sức khoẻ. Nhưng phận làm con, gia đình bị tổn thương vì chúng tôi sống chung với nhau mà bị sỉ nhục như thế. Tôi thật sự chẳng muốn mất cô ấy, chẳng muốn cô ấy khổ vì cô ấy đã từng có con với tôi nhưng phải bỏ vì cô ấy còn học.



Tôi nghĩ, cô ấy phải chia tay tôi để chuộc lỗi với gia đình. Nhưng khi chia tay tôi để chuộc lỗi liệu rằng có chuộc được không? Rồi mai này cuộc đời cô ấy ra sao? Tôi sẽ chẳng thể tha thứ cho mình được. Chúng tôi bị gia đình bắt xa nhau ra, không liên lạc, không nhắn tin, không điện thoại, không gặp nhau. Cô ấy giờ thay sim, đổi số rồi. Và một hôm tôi đi tìm em gái cô ấy để đưa cho Ân ít đồ cá nhân và dụng cụ học hành. Em gái cô ấy nhắn và nói với tôi rằng: “Hôm qua anh lên tìm tôi có chuyện gì không? Anh muốn làm gì? Anh cần gì ở tôi? Cảm ơn cái lòng tốt của anh, tôi đã chuyển đi mà anh còn vào đó kiếm à? Anh không hiểu tại sao tôi đang yên ổn mà nay đây mai đó à? Anh vứt hết đồ đi, chị tôi không cần. Đừng bao giờ phiền tôi, cái cuộc sống của tôi cũng chẳng tốt đẹp gì khi liên quan tới anh. Còn sống mà làm phiền người khác thì biến mất luôn thì càng tốt. Gia đình tôi không nghèo đến mức không thể mua được quần áo, giày dép cho chị tôi”. Tôi thấy buồn, đau khi mà hiểu lầm nó lớn đến như thế. Tôi cố giải thích nhưng chẳng ai chịu nghe, chẳng ai chịu hiểu. Có hôm tôi nạp thẻ điện thoại cho Ân và nói gửi cho Ân cái điện thoại để Ân lướt web, chơi game, nghe nhạc và thư giãn, cũng tiện cho học hành. Nhưng Ân nhắn với tôi rằng: “em chưa từng và chưa từng bòn đót của anh đồng nào khi sống bên anh. Đời người chẳng ai cho không ai cái gì cả. Em sẽ chẳng nhận gì từ anh hết”. Tôi đau lòng khi mà trước giờ tôi vẫn yêu, thương và dành cho Ân tất cả như thế. Nhưng vì người ngoài mà Ân cũng nói với tôi vậy. Chúng tôi đến với nhau bằng tình thương, yêu, sự cảm thông và động viên, giúp đỡ nhau để cùng vì một cuộc sống trong tương lai mà.



Tôi thực sự thương Ân và biết rằng Ân lúc này đang rất đau khổ, và tôi cũng thế. Tôi chọn cách làm cô ấy tức, giận để chặn số của tôi để tôi không nhắn tin làm phiền cô ấy được nữa để cô ấy được tĩnh tâm và tôi cũng cố gắng làm và hi vọng sau này hai đứa được sống hạnh phúc và cưới nhau.



Anh chị, các bạn cho tôi lời khuyên. Giờ tôi phải làm gì bởi cô ấy không thể gặp tôi lúc này, nếu cô ấy gặp tôi mẹ cô ấy sẽ bắt cô ấy nghỉ học thế nên tôi cũng tự nhủ mình cố gắng không gặp để cô ấy yên. Giờ tôi làm gì để gia đình cô ấy hiểu và biết được rằng đó là sự ganh tị của người đời? Giờ tôi phải làm gì để chúng tôi tìm được về với nhau? Giờ tôi phải làm gì để Ân không còn khổ, đau và tủi nữa? Giờ tôi phải làm gì đây để chúng tôi tiếp tục được đến với nhau và thành vợ thành chồng và tôi lại được bên Ân, yêu thương và dành tất cả cho cô ấy? Tôi bế tắc rồi. Đêm nào tôi cũng mất ngủ, đã gần hai tháng nay tôi không thể nào ngủ được. Tôi không biết làm gì lúc này để tôi và Ân có thể ngồi nói chuyện với nhau và tìm cách khắc phục vì cô ấy tránh tôi, tôi biết cô ấy còn yêu, thương tôi lắm. Chẳng nhẽ vì hiểu lầm này mà chúng tôi lạc mất nhau? Chẳng nhẽ gia đình cô ấy không thể hiểu rằng đó là sự ganh tị của người đời mà bớt đi sự tổn thương mà cho chúng tôi được xây dựng hạnh phúc?