Người ta bảo "gái có công chồng chẳng phụ" vậy mà sao trong cuộc sống hôn nhân của tôi lại đầy những lúc tủi hờn như vậy?
Tôi và anh biết nhau khi còn ngồi trên giảng đường Đại học và chính thức quen nhau khi tốt nghiệp. Cả 2 đứa cùng nghèo nhưng được cái yêu thương nhau hết mực. Những năm đầu yêu nhau có lẽ là khoảng thời gian tôi hạnh phúc nhất khi anh ấy dành trọn vẹn tình cảm cho tôi. Những buổi chiều tan ca anh qua đón tôi trên chiếc xe cúp tồi tàn có khi chạy được mươi mét là tắt máy phải dẫn bộ, những lúc hẹn hò tiết kiệm chỉ với ly nước mía bịch bánh tráng trộn ngồi bên cầu lộng gió mà cảm giác như đang ngồi ở nhà hàng 5 sao. Tôi thường trêu anh rằng:
- Trên mạng biết bao cô hot girl đăng những dòng trạng thái stt thời buổi này mà đi hẹn hò với gái có 100k thì thà ở nhà còn hơn! Anh xem chúng mình hẹn nhau còn chưa tới 30k này, em có nên đăng stt “khoe” khéo người yêu biết chi tiêu không?
- Người ta là hot girl xài tiền triệu quen rồi em so đo làm gì?
- Thế em không phải là hot girl à?
- Không!
- Ý anh là chê em xấu chứ gì?
- Anh chưa bao giờ xem em là hotgirl cả, vì hotgirl là của nhiều người còn em anh chỉ muốn của riêng mình mà thôi. Sau này về làm “hot mom” cho con anh là được rồi!
- Chỉ được cái dẻo miệng là giỏi thôi!
- Hãy cứ tin ở anh sau này anh sẽ ráng “cày” để nuôi “hot mom” cho con anh mà!
Tôi cười đánh yêu anh, anh tinh nghịch nháy mắt. Chỉ cần có vậy mà tôi cảm thấy cả thế giới thật đáng yêu. Yêu nhau 2 năm, chúng tôi chính thức về chung một nhà. Cuộc sống vợ chồng mới cưới tuy vất vả nhưng lại tràn đầy tiếng cười. Chúng tôi cùng nhau vượt qua khó khăn, cùng nhau dè xẻn từng đồng lương ít ỏi hàng tháng xây dựng ước mơ về “ngôi nhà khang trang cùng những đứa trẻ kháu khỉnh”.
Ngày tôi phát hiện mình có thai cũng là ngày bố chồng tôi nhập viện điều trị căn bệnh ung thư đã vào giai đoạn cuối. Ông luôn có khát khao sẽ được nhìn thấy cháu nội của mình trước khi mất nhưng tâm nguyện ấy cũng không được hoàn thành khi chỉ còn vài ngày nữa là tôi sinh thì ông mất. Sau khi tôi sinh xong, tôi sinh đôi - đấy là một cặp công chúa đáng yêu, tôi về nhà mẹ đẻ cho mẹ chăm còn anh thì ở với mẹ chồng. Anh nói như vậy sẽ tôi sẽ được chăm sóc tốt hơn, mẹ anh đã già rồi không thể phụ giúp gì tôi có khi tôi còn phải chăm sóc lại cho bà như vậy thì cực cho tôi quá.
Cũng từ đó anh không còn góp lương hàng tháng cho tôi nữa mà cầm chi tiêu riêng. Tôi tự nuôi mình và 2 con, đôi khi phải dựa dẫm vào ba mẹ đẻ. Mỗi ngày anh qua thăm con được 1 , 2 tiếng rồi buổi tối vội vàng về với mẹ chồng. Càng ngày thời gian anh qua thăm mẹ con tôi càng ít, có hôm anh chẳng qua, hiếm lắm anh mới ở lại ngủ cùng mẹ con tôi một bửa thì càu nhàu cả đêm khiến tôi không chợp mắt được. Tôi biết vì anh áp lực công việc nên cũng chẳng trách làm gì.
Nghỉ thai sản 5 tháng, tôi đi làm lại, vì công ty ở xa nên tôi đi từ sáng sớm đến tối mịt mới về, mẹ tôi phải trở thành mẹ của 2 cháu, anh không phải chăm con bất kì lúc nào. Đến khi 2 con lên 2 tuổi, chúng tôi mới có đủ tiền xây một căn nhà nhỏ để về sống chung với nhau. Và cũng từ lúc đó tôi biết anh có người phụ nữ khác. Trong một lần tình cờ, tôi thấy anh dẫn một người phụ nữ lạ vào khách sạn. Tôi đau đớn nhưng lại nghĩ lỗi do mình đã bỏ bê anh chỉ biết lo cơm áo gạo tiền, chăm con mà đã để anh bơ vơ 1 mình. Đàn ông mà gái gú khi không có vợ bên cạnh là chuyện dễ hiểu. Nghĩ thế nên tôi ra sức chăm chồng chăm con để níu giữ anh. Anh cũng bảo người đàn bà đó chỉ là phút chơi qua đường còn tôi mãi mãi là bến đỗ bình yên để anh tìm về. Không lâu sau thì anh cũng bỏ cô ta.
Hạnh phúc gia đình tôi dần trở lại, căn nhà nhỏ rộn ràng tiếng cười của 2 cô công chúa đáng yêu. Hai con càng lớn càng xinh đẹp, nhiều người đã rất ganh tỵ với hạnh phúc của gia đình tôi. Bạn tôi bảo tôi thật tốt phước khi có một người chồng biết làm ăn lại có thêm 2 đứa con kháu khỉnh đáng yêu thế này thì còn gì bằng. Tôi mỉm cười tự thấy bao công sức của mình bỏ ra cũng đã được đền đáp. Hôm đó, tôi dọn phòng thì bất ngờ nhìn thấy hóa đơn mua trang sức trong túi quần của anh.
Tôi vui lắm vì sắp đến sinh nhật mình rồi, chồng tính gây bất ngờ cho mình đây mà. Vậy mà ngày sinh nhật trôi qua, món quà không đến tay tôi, tệ hơn nữa là hôm ấy anh không về nhà cũng chẳng có một cú điện thoại. Tôi khóc trong chính ngày bước sang tuổi mới của mình, tôi nhận ra hạnh phúc bấy lâu nay của mình thật ra không trọn vẹn, tôi vẫn đang chia sẻ chồng mình với người phụ nữ khác. Bộ trang sức kia giờ chắc “cô ấy” đã mang mất rồi, chồng mình “cô ấy” cũng đã xài mất rồi. Hôm sau anh về, tôi liền hỏi anh:
- Anh có nhớ hôm qua là ngày gì không?
- Hôm qua là ngày anh đi trực! Có gì không em? Còn ngày gì nữa à?
- Đến sinh nhật em mà anh còn không nhờ sao?
- À... à... xin lỗi em anh bận nên quên mất! Hôm nay chúng ta đi ăn bù nhé! Em thích gì cứ nói anh sẽ mua cho.
- Thế bộ nữ trang anh mua là tặng ai?
- Nữ trang nào?
- Anh đừng giấu nữa em biết hết rồi, đây hóa đơn còn rành rành đây này! Có phải anh lại có người phụ nữ khác rồi không? Tại sao anh lại đối xử với em như vậy đây là lần thứ mấy rồi hả anh?
- ...
Tôi đau đớn đến nghẹn ngào khi anh im lặng, anh không thừa nhận cũng chẳng phủ nhận chuyện đó anh chỉ nói:
- Anh tầm thường vậy đấy, nên nếu được thì chia tay, chia con đi, anh lo cho con được!
Nói xong anh bước ra khỏi nhà, tối hôm đó anh không về. Ông trời quả đúng có những lúc sắp đặt thật trái ngang khi tôi phát hiện mình có thai một lần nữa ngay lúc này. Và chính vì vậy tôi càng không muốn đứa con chưa tượng hình trong mình sinh ra không có ba nên càng phải níu giữ anh. Ngày tôi biết mình mang thai con trai tôi đã gọi điện cho anh biết tin.
- Anh à! Em có thai rồi! Là con trai.
- Em nói thật chứ! Là con trai à? Thế thì tốt quá! Anh sẽ chăm sóc cho em, cho con thật tốt.
Tôi không biết anh thương con hay thương tôi mà từ khi nghe tin tôi có thai con trai anh thay đổi hẳn. Anh chăm sóc cho tôi từng chút một, anh hạn chế nhận những chuyến công tác dài ngày xa nhà, anh bảo anh đi xa anh không an tâm. Tôi mỉm cười khi thấy anh của ngày xưa dần quay lại. Ngày con ra đời, anh bế con trên tay mà nước mắt nghẹn ngào. Anh vui vẻ chăm sóc vợ con, gia đình tôi một lần nữa lại ngập tràn hạnh phúc. Nhưng niềm hạnh phúc dần dần bị cơm áo gạo tiền làm cho mờ đi.
Anh ở nhà tìm việc mới nhưng chạy khắp nơi không đâu nhận. Anh là dân trí thức, làm quản lý quen rồi, thất nghiệp đúng lúc kinh tế suy thoái nên không tìm được việc làm như ý, cao thì anh không với tới thấp thì không chịu làm vì anh thấy không xứng tầm với anh. Anh đâu có biết tôi còn mong anh có việc làm hơn cả anh. Vì tôi biết đàn ông mà ở nhà, ngửa tay xin tiền vợ thế nào cũng mang mặc cảm trong lòng nhất là đối với một người sỉ diện như anh thì điều đó càng khó khăn hơn.
Những ngày đấy anh nóng tính hẳn, hay cáu gắt. Tôi hiểu nên cũng không trách chồng. Tôi một mình đi làm nuôi cả nhà, tôi cố gắng nhỏ nhẹ chú ý trong từng lời nói để anh không bị tổn thương và nghĩ tôi xem thường anh. Anh trong hoàn cảnh bế tắc nhìn đâu cũng thấy tiêu cực, tôi không nói thì bảo vợ khinh thường, tôi nói thì bảo hỗn láo, con quên không chào thì chửi con ngu, gần như không giúp tôi việc gì ngoài việc đưa đón con, nấu hộ vợ bữa cơm thì bảo "tao không phải osin của chúng mày". Tôi không chi trả được nên không thuê giúp việc, mọi việc trong nhà đều một tay tôi làm, ngoài 12 tiếng đi làm, tôi chỉ còn 12 tiếng để làm việc nhà, chăm con, dạy con học bài và ngủ với chồng.
Hàng ngày đi làm về, dựng cái xe vào chỗ là tôi lao vào nấu nướng, cho con ăn uống, dọn dẹp xong tôi quay ra tắm gội cho con rồi vừa dạy 2 con gái học bài vừa chơi với thằng cu nhỏ. Các con đi ngủ rồi tôi mới tắm gội cho mình, chuẩn bị quần áo cho sáng hôm sau của cả nhà. Đêm nào tôi cũng ước 1 điều duy nhất là được nằm ôm con ngủ 1 giấc đến sáng, nhưng rồi tôi lại động viên bản thân vào nằm cùng anh, hỏi han trò chuyện với anh để anh đỡ mặc cảm, để rồi 5 giờ sáng hôm sau lại dậy tranh thủ lau nhà trước khi gọi các con dậy đi học.
Mẹ anh ốm, tôi sang mời bà về ở cùng để anh đỡ phải vất vả chạy đi chạy lại hai nơi. Tôi nào ngờ, bà về, nhà tôi vô hình bị chia thành 2 phe, anh và mẹ anh; tôi và các con. Anh xét nét mẹ con tôi trong từng hành vi, lời nói với bà, không khí trong nhà căng thẳng, các con sợ sệt không dám gần bà và bố, bố thấy con gần gũi bà thì chửi con không tiếc lời... Dường như tôi càng cố gắng hàn gắn thì chỗ vỡ lại càng vỡ to hơn. Tôi bất lực, hoang mang không biết phải làm như thế nào...
Con trai chuẩn bị vào lớp 1 thì anh xin được việc làm (nhưng anh vẫn bảo làm tạm chỗ nhỏ này để tìm cơ hội lên chỗ to hơn), tôi mừng rơi nước mắt vì thấy niềm vui trở lại trong mắt anh. Niềm vui ngắn chẳng tày gang, tôi một lần nữa lại phát hiện ra anh có bồ. Tôi nói chuyện với anh:
- Anh lại có người phụ nữ khác phải không?
- Đúng vậy!
- Lần này anh cũng chẳng thèm chối sao?
- Em nghĩ lại đi, vì ai mà anh phải đi cặp bồ ở ngoài? Chính em đã không quan tâm anh, không quan tâm mẹ anh, lại không biết dạy con để chúng nó hỗn láo với bà. Em đi làm có niềm vui ở chỗ làm thì anh phải tìm niềm vui ở chỗ khác thôi!
- Lần này lại là do em nữa sao? Vậy anh quyết định đi, anh muốn chia tay hay ở lại?
- Anh không biết, chỉ là anh chán cảnh này lắm rồi!
- Anh còn yêu em không?
- ...
- Sao anh không trả lời?
- Em đừng hỏi mấy câu vớ vẩn đó được không? Bây giờ anh mệt mỏi lắm, anh không muốn nói chuyện với em nữa.
Một lần nữa anh bỏ nhà ra đi. Một lần nữa tôi oằn mình trong nỗi đớn đau bị tệ bạc, anh ngoại tình là lỗi do tôi sao? 3 ngày sau anh quay về và nói:
- Anh suy nghĩ rồi, anh muốn xây tổ ấm chứ không muốn phá đi! Anh sẽ chấm dứt mối quan hệ với cô ấy! Hãy cho anh cơ hội được làm lại.
Tôi gật đầu đồng ý, tôi muốn con mình được sống hạnh phúc có cả ba lẫn mẹ. Tôi không muốn con lớn lên với mảnh kí ức bị khuyết về gia đình. Tôi cố gắng vun vén chi tiêu thuê người giúp việc để có nhiều thời gian rãnh bên con và anh. Không khí đình ngày càng dễ thở hơn. Anh đôi lúc còn dẫn cả nhà đi du lịch cùng nhau. Anh bảo muốn con gần gũi ba,và hâm nóng tình cảm vợ chồng. Tôi nhẹ lòng, yên tâm về tương lai của một gia đình êm ấm trước mắt.
Cho đến một tối anh vội đi đón con để quên điện thoại ở nhà, tôi thấy có người gọi thì nghe máy hộ anh, chưa kịp nói "alo" thì đầu kia đã nói:
- Mình ơi em nhớ mình, vừa xa nhau được vài giờ mà em cứ thấy buồn thôi, mai mình chở em đi làm được không...
Tim tôi ngừng đập trong vài giây tôi nuốt nước mắt vào trong nhận ra hạnh phúc một lần nữa vỡ vụn. Tối đó tôi nấu một bữa cơm thật ngon chỉ toàn là món anh thích. Ăn cơm xong, khi con đã lên phòng. Nhìn bóng anh lúi húi dưới bếp mà mắt tôi chợt nhòe đi. Tôi lặng lẽ đứng nhìn anh từ phía sau, tấm lưng vững chãi ngày nào hứa sẽ cho tôi một gia đình hạnh phúc, sẽ cho tôi làm "hot mom” của những đứa con kháu khỉnh có lẽ anh đều đã làm được một nửa. Hạnh phúc một nửa thì có khi nào vẹn tròn. Tôi giữ thân xác anh nơi đây nhưng tâm hồn anh dường như đã thuộc về nơi khác.
- Anh à!
- Có chuyện gì không em?
- Bạn gái anh gọi, nhắn mai chở cô ấy đi làm!
- ...
- Thôi anh nhé! Không cần phải day dứt vì em và con nữa, em buông tay rồi!
- Ok! Vậy thôi đi em ạ!
- Em không quan tâm anh làm gì đi đâu, chỉ cần anh góp tiền nuôi con là được.
- ...
Anh không trả lời tôi, chỉ lặng lẽ lên phòng thu dọn quần áo.
- Khi nào soạn xong đơn ly hôn thì nói anh!
Tôi không hiểu đã bao lần tôi rớt nước mắt vì người đàn ông này. Cả đời tôi hy sinh vì anh như vậy vẫn chưa đủ sao? Tôi thừ người ngồi nhìn tấm ảnh gia đình treo trên tường. Nụ cười của anh khi đó liệu có phải là thật không? Nước mắt tôi chảy dài theo từng tiếng lòng vụn vỡ. Tôi tự nhủ với mình rằng... bao nhiêu năm mình nuôi con một mình có sao đâu, chỉ cần anh để yên cho mình nuôi các con là đủ...