Trải qua một giấc mộng


Thấy tình duyên trăm năm


Mong manh như sương sớm


Le lói như bóng trăng

Thế gian không ai hiểu


Ta là ai? Vì sao?


Tư tâm sinh phiền não


Thất tình khiến hư hao

Đời người thật ngắn ngủi


Quên lãng trong luân hồi


Kiếp này hay kiếp trước


Cũng buồn như nhau thôi

Nhìn lại kiếp hồng trần


Bụi đã phủ mấy tầng


Một cõi nhân gian ấy


Sớm đã thành chữ “không”.

(Hy vọng)