Thời Nguỵ Trưng, một nhà chính trị và sử học của triều đại nhà Đường, khi còn chưa trở thành tể tướng, ông từng đảm nhận chức Phó xạ. Khi ấy, có hai người làm việc dưới quyền của ông.

  Một lần, Nguỵ Trưng thấy hai người này đang đứng ở dưới cửa sổ và nói chuyện với nhau. Một người trong họ nói rằng: 


  -“Chức sắc của chúng ta đều là do ông già ấy (ý chỉ Nguỵ Trưng) quyết định cả đấy!”


 Người kia cãi rằng: 


  -“Là do ông Trời quyết định.”

  Nguỵ Trưng nghe vậy bán tín bán nghi cũng muốn thử xem sao. Ngày hôm sau, Nguỵ Trưng viết một phong thư rồi sai người đã nói rằng:”chức sắc của mình là do ‘ông già ấy’ quyết định”, bảo anh ta đưa đến phủ Thị Lang. Nội dung trong lá thư này là: 


  -“Ban tặng cho người mang lá thư này một chức quan tốt trong triều đình.”

  Người này không biết trong lá thư ấy viết những gì. Ngay sau khi anh ta vừa bước ra khỏi cửa, anh ta liền cảm thấy bị đau nhói trong ngực, vì vậy anh vội nhờ người kia, người mà tin rằng “ chức sắc là do ông Trời quyết định”, để anh ta mang lá thư đi hộ.

  Ngày hôm sau, người mà tin vào số trời định đã được ban cho một chức quan tốt và được giữ lại đảm nhận chức vị ngay lập tức.

  Khi Nguỵ Trưng biết được sự việc này, ông không khỏi cảm thán mà thốt lên rằng: “Chức sắc, bổng lộc của một người quả thực là do trời định, thật không sai chút nào!”

  Qua câu chuyện này có thể thấy rằng, không chỉ số mệnh của một người mà ngay cả chức sắc, số bổng lộc mà một người được nhận trong đời cũng là đã được định sẵn từ trước!

  Vậy thì tranh tranh đấu đấu thì được gì? Dù trước mắt có tranh giành được thì cũng sẽ phải lấy đức của mình mà đền trả nên thường bị hao tâm, tổn sức, ăn không ngon ngủ không yên, lúc nào cũng lo lắng, toan tính để làm sao cho quyền lợi của mình không bị tổn thất, nên cuối đời bệnh tật đầy thân, con cháu hư hỏng, một chút thanh thản bình yên khi tuổi già cũng không có. 

  Kẻ giác ngộ vì biết mệnh số là do Trời định, nên chỉ chuyên tâm sống sao cho đúng đạo, kính Trời, Tín Phật. Vì Phật đã dậy: 


 -“Thứ gì của mình thì sẽ là của mình, cái gì không phải của mình mà cứ tranh giành thì dù có đoạt được cũng phải lấy ĐỨC mà đền trả”. 


  Vì vậy khi còn trẻ cuộc sống có vất vả một chút cũng là cơ hội tốt để rèn luyện và thành tựu bản thân. Luôn sống khiêm tốn, thuận theo Thiên ý, chẳng phải là lựa chọn đúng đắn của những bậc trí giả, của những người giác ngộ hiểu thấu lẽ đời hay sao?

Theo Đại Kỷ Nguyên Tiếng Trung


Mai Trà biên dịch