Cuộc dàn xếp ổn thỏa ngay trước lễ ăn hỏi của 2 bên thông gia
Chào các độc giả mục Gia đình,
Tôi năm nay 32 tuổi, đã có một tổ ấm hạnh phúc bên chồng và hai con nhỏ. Chồng hơn tôi 4 tuổi, từng là giảng viên một trường đại học lớn. Nhưng sau đó, anh đã xin nghỉ làm và ra ngoài kinh doanh.
Hiện chúng tôi đang sở hữu một chuỗi salon làm tóc ở Hà Nội và đang làm ăn khá thuận lợi. Tôi có hai con trai, một cháu 5 tuổi đang học mẫu giáo lớn, còn cháu bé 2 tuổi đang được ông bà nội từ quê ra trông.
Thú thực, sau khi theo dõi chủ đề thách cưới được bàn luận sôi nổi trong chuyên mục mấy ngày nay, tôi nhận thấy mọi người đang quá quan trọng vấn đề tiền nong trong cái phong bao nạp tài.
Tôi xin kể câu chuyện thực của mình ra để mọi người thấy rằng, cái phong bao ấy hoàn toàn có thể được giải quyết ổn thỏa nếu như hai gia đình chịu lắng nghe nhau và đặc biệt, các cô dâu chú rể chịu bàn bạc kỹ lưỡng với nhau trước khi tổ chức lễ ăn hỏi.
Cách đây 8 năm, tôi và ông xã quyết định làm đám cưới sau gần 3 năm tìm hiểu. Chồng tôi ở Thanh Hóa, còn tôi ở Bắc Giang. Trước khi làm đám cưới, tôi có trao đổi trước với ông xã rằng, ở quê tôi, tiền thách cưới thường được nhà gái thông báo trước và rất cao. Tuy nhiên, vì biết gia đình anh không khá giả gì nên tôi bảo mẹ sẽ "liệu cơm gắp mắm".
Sau khi nghe tôi thông báo con số 40 triệu, chồng tôi quá bất ngờ đến mức hét lên với tôi rằng: “Ở quê anh đàn ông không cần bỏ tiền ra cũng lấy được vợ. Sao quê em lại thách cưới ghê gớm vậy?”. Sau khi anh về trao đổi lại với gia đình, mẹ anh phản đối kịch liệt và còn đòi hủy cưới luôn. Tôi đau khổ chẳng biết phải làm sao đành phải về thông báo với bố mẹ.
Cuối cùng, chẳng rõ hai bên gia đình trao đổi với nhau như thế nào mà lễ ăn hỏi vẫn diễn ra suôn sẻ. Hai bên gia đình vẫn cười nói với nhau. Cả buổi lễ và đặc biệt, mẹ chồng tôi còn chẳng cần để phong bao phong bì gì.
Bà rải hẳn 5 cọc tiền trị giá 50 triệu trong cái tráp lớn. Sau khi mở 5 cái tráp ra, mẹ chồng tôi còn tuyên bố: “Bố mẹ chỉ mong hai con sống hạnh phúc chứ mấy cái lễ vật này chỉ là tượng trưng thôi”.
Tôi khá bất ngờ với lời của mẹ chồng. Rõ ràng hôm trước, chồng tôi còn bảo mẹ nghe thấy nhà gái thách cưới 40 triệu đã la ầm ĩ lên, còn bảo anh không biết chọn vợ. Vậy mà sao hôm nay bà lại thay đổi thái độ hoàn toàn như vậy?
Thế nhưng, vì lễ cưới diễn ra ngay sau đó 1 tuần, công việc chuẩn bị nhiều nên tôi cũng quên bẵng đi mà không hỏi lại bố mẹ.
Về nhà chồng làm dâu đúng 1 tuần thì vợ chồng chúng tôi tiếp tục ra Hà Nội làm việc. 1 tuần đó, mẹ chồng tôi vẫn cười nói và tỏ ra khá dễ chịu. Tôi còn ngạc nhiên là sau khi cưới, mình lại được mẹ chồng quan tâm, yêu thương như vậy. Trước khi ra Hà Nội, mẹ chồng còn cho chúng tôi 20 triệu để lo liệu cuộc sống mới.
Bẵng đi một thời gian, khi vợ chồng tôi nghỉ việc và mở salon làm tóc. Mẹ chồng từ Thanh Hóa ra trông cháu cho tôi đi làm và có hỏi về vấn đề tiền nong. Bà bảo có thiếu vốn không? Sao không lấy tiền thách cưới hồi trước ra gom vào.
Tôi ngạc nhiên hỏi bà: “Sao mẹ lại biết bọn con còn tiền thách cưới?”. Mẹ chồng cười xòa rồi bảo, con cứ hỏi mẹ đẻ con sẽ biết.
Hóa ra, trước đây, khi tôi khóc lóc kể rằng, nhà trai đòi hủy cưới vì nhà mình thách cưới cao quá, mẹ tôi đã chủ động gọi điện cho bà thông gia. Mẹ tôi thẳng thắn bảo, tiền thách cưới chỉ là tượng trưng cho đẹp mặt quan khách hai họ và đúng với phong tục ở quê thôi, chứ lễ xong bố mẹ cũng để lại cho chúng tôi hết.
Thậm chí, mẹ tôi còn bảo: “Tôi hiểu cái khó của ông bà bây giờ. Nhà trai phải chuẩn bị nhiều cũng tốn kém. Nếu bên nhà thông gia đang khó khăn thì chúng tôi hoàn toàn có thể gửi vào. Sau đó, chúng tôi sẽ cho thêm hai đứa nữa để chúng còn có cái vốn mà làm ăn”.
Vậy mà mẹ tôi không hề kể cho tôi biết điều này. Đến bây giờ, khi biết được cuộc điện thoại thỏa thuận ngầm trước lễ ăn hỏi của mẹ đẻ và mẹ chồng, tôi thầm thấy mình thật hạnh phúc khi có được hai người mẹ tuyệt vời như vậy.
Qua câu chuyện của mình, tôi cho rằng, thách cưới hoàn toàn có thể nếu như hai gia đình biết trao đổi, dàn xếp ổn thỏa với nhau trước. Nhà gái, nhà trai nên chủ động trao đổi thẳng thắn để có thể giúp hai con sống vui vẻ, hạnh phúc thay vì có thể khiến con trẻ phải khổ sở cả đời.