3 tháng cuối bầu bí, do cơ thể mệt mỏi lại thêm chứng đau lưng nên em ‘cấm vận’ anh tuyệt đối. Hễ anh mon men định có ý đồ gì là em rên rỉ, kêu đau khiến anh lại phải cố kìm chế, chỉ dám ôm em và… im lặng. Lúc đó, anh hiểu và thương em lắm! Vì anh mà em vất vả nhiều rồi, cảm ơn em!
Từ ngày có con, ‘tình’ chúng mình ngày càng nhạt. Em tuýt còi phạt anh ‘nhịn yêu’ đã tròn 8 tháng rồi đấy (kể cả 3 tháng trước sinh). Mấy hôm trước, anh đã ‘tinh tế’ kiếm được chùm nhãn khô về tặng em. Em hỏi: “Cái gì đây” – “Nhãn khô đấy! ‘Của anh’ để lâu cũng khô như nhãn rồi’, anh trả lời ý tứ thế mà em trợn mắt lên nhìn và nói anh vớ vẩn sao? Là em cố ý không hiểu? Đàn ông chúng anh, không thể ‘ăn chay’ mãi được, em ạ!