Đêm xuống, tôi phải nuốt tủi nhục, bịt mắt vợ để chồng cũ của cô ấy vào phòng thay mình làm chuyện đó
Tôi chưa bao giờ nghĩ mình là thằng đàn ông thấp hèn, kém cỏi. Tôi cũng chưa bao giờ hối hận đã lấy em. Tôi chỉ trách ông trời, trách phận mình bạc, không bất công với tôi cái gì, lại tước đoạt đi của tôi cái đó.
Ngoại hình sáng, tính tình cũng rất ổn, năng lực công việc thì không cần phải bàn cãi nhiều, hoàn cảnh gia đình cũng rất khá, những cô gái vây quanh tôi không hề ít. Xấu có, xinh đẹp có, bình thường có, tài giỏi có và cô nào cũng là gái tân. Thế mà tôi lại đem trao trái tim mình cho một người phụ nữ đã có chồng.
Phải, biết em đã có chồng nhưng tôi vẫn không có cách nào khiến con tim mình từ bỏ em. Tôi đã yêu thầm em từ trước khi em có gia đình kia. Nhưng đáng tiếc, trái tim.em lại không thuộc về tôi. Anh ta, chồng của em mới là người may mắn. Hắn ta cũng rất khá, tôi phải công nhận điều đó. Nên em làm vợ hắn, tôi cũng thấy yên tâm phần nào. Và chẳng còn cách nào khác, tôi đành ôm mối tương tư ấy, chôn sâu trong lòng.
Vậy mà đùng một cái, sau 3 tháng kết hôn, em và hắn đưa nhau ra tòa. Cái tin ấy khiến tôi thực sự hốt hoảng. Tôi không dám tìm gặp em lúc này vì sợ dễ gây hiểu lầm. Chỉ dám đi nghe ngóng thì người đề nghị ly hôn là chồng em. Anh ta đã có người phụ nữ khác. Ngay từ đầu em đã là kẻ thứ 3. Và cuộc hôn nhân này, em không muốn tiếp tục. Em cương quyết quá, chồng em chẳng còn cách nào khác đành đồng ý ly hôn. Có lẽ là do duyên trời sắp đặt. Sau khi em ly hôn, bất chấp mọi lời dị nghị, tôi đã cầu hôn em.
Ai cũng phản đối tôi làm chuyện điên dồ này nhưng tôi không quan tâm, tôi chỉ biết, đây chính là cơ hội ông trời giúp tôi có được em và tôi phải nắm lấy. Tôi ra ở riêng sau khi kết hôn với em vì bố mẹ tôi chỉ bằng mặt chứ không bằng lòng với em. Tôi sợ em sẽ khổ. Như hiểu được những chuyện tôi đang cố gắng vì em nên em luôn hết mình yêu thương, chăm sóc tôi. Nhìn em như vậy, tôi biết mình sẽ không phải buông câu hối hận. Cứ nghĩ hạnh phúc như vậy là trọn vẹn, từ nay tôi sẽ không phải suy nghĩ gì nữa thì…
Em muốn có con luôn vì tuổi đời của hai chúng tôi cũng không còn trẻ. Tất nhiên là tôi đồng ý vì đứa con này không chỉ gắn kết chúng tôi mà biết đâu còn làm cho mối quan hệ giữa em và bố mẹ tôi tốt lên. Nhưng không dùng đồ bảo vệ, ròng rã hai tháng trời em vẫn chưa có bầu. Em bắt đầu lo lắng, rồi sốt sắng đi kiểm tra. Em bình thường, bác sĩ cũng khuyên chuyện con cái còn là duyên phận, cứ nên từ từ. Nhưng bản thân tôi, vốn dĩ rất khỏe mạnh, nay đột nhiên số gắng tận lực mà vẫn chưa đậu thai cũng thấy bất an lắm. Rồi…
Cầm kết quả xét nghiệm trên tay, tôi không dám tin những gì mình đọc thấy là sự thật. Vô sinh, hai chữ đó như ngàn vạn mũi dao đâm vào tim tôi, hủy hoại mọi mơ ước phía trước của tôi. Tôi lang thang như kẻ mất hồn. Chuyện này mà nói ra tôi sợ em, gia đình tôi không chịu được cú sốc lớn này bởi đến chính bản thân tôi còn không đón nhận được nó. Hơn nữa, nó còn là chuyện danh dự. Tôi còn là con một, nhất định phải có con. Tôi còn sợ hơn, biết tôi vô sinh, em sẽ từ bỏ tôi mất. Cực chẳng đã, tôi đành cho bản thân mình làm cái chuyện đê tiện ấy.
Tôi hẹn chồng cũ của em đi uống rượu. Đặt 500 triệu trước mặt hắn:
- Tôi cần anh giúp vợ tôi có thai. Lòng tôi đau hơn cắt khi nói ra câu ấy
- Tại sao… Chồng cũ của em ấp úng
Có lẽ không kiềm chế được, tôi kể hết cho hắn nghe. Nghe xong, chồng cũ của em nắm chặt tay tôi:
- Tôi còn chưa trả ơn anh được vì anh đã giúp tôi che chở, chăm sóc cho cô ấy. Anh cất số tiền này đi, tôi sẽ giúp anh. Nhưng anh làm ơn giữ kín chuyện này giúp tôi. Tôi không muốn…
Tất nhiên là tôi hiểu chồng cũ của em muốn nói gì. Tôi đồng ý. Đêm xuống, đưa em uống xong ly sữa có thuốc mê, đợi em chìm vào giấc ngủ, tôi lấy miếng vải đen bịt mắt em lại. Tay run rẩy, lồng ngực đau nhói, tôi không hiểu nỗi bản thân mình nữa. Chồng cũ của em đẩy cửa bước vào. Nuốt uất hận xuống, tôi đi ra ngoài để hắn giúp em mang thai thay tôi. Suốt 3 tiếng đồng hồ chờ đợi, tôi như kẻ điên còn lý trí, đi hoang hoải trong nỗi tủi nhục của mình. Nhưng tôi không còn sự lựa chọn…
Em cầm chiếc que thử thai hai vạch hí hửng đưa cho tôi. Tôi ôm chặt lấy em mà khóc. Hắn, chồng cũ của em đã làm được. Nhìn em vui mừng, tôi thấy lòng đau quặn lại. Tôi có đủ mạnh mẽ để tiếp tục đối diện với sự thật đau thương này khi đứa con chào đời không đây?