Tôi có một quá khứ đen tối. Bỏ học năm lớp 11, theo chân cậu mợ lên thành phố tìm việc làm kiếm tiền gửi về quê cho bố mẹ. Gặp một gã đại gia và trở thành cô bồ bé nhỏ của gã năm 19 tuổi. Khi gã chán, gã giới thiệu tôi cho đám bạn bè giàu có khác của gã và tôi tiếp tục an phận trong danh nghĩa một cô bồ. Tôi được mua cho xe đẹp, quần áo hàng hiệu và đắm mình trong k
hông ít buổi tiệc tùng xa xỉ thâu đêm suốt sáng.



Không phải cuộc tình nào cũng suôn sẻ. Không đếm nổi số lần tôi bị đánh ghen, bị người ta lôi xềnh xệch trên đường và xé rách hết quần áo. Nhưng tôi không bỏ chạy, không phản kháng vì tôi biết đây là cái giá phải trả.



Tôi gặp anh trong một quán bar. Người đàn ông có đôi mắt rất buồn ấy thu hút tôi tự lúc nào không hay. Chúng tôi không nói gì về nhau, chỉ ngồi bên cạnh thưởng thức ly rượu trên tay nhưng tôi cảm thấy trái tim chúng tôi đồng điệu.



Anh trở lại quán bar đó tìm tôi sau 3 ngày. Và tôi biết mình yêu. Lần đầu tiên.



Yêu anh. Đó là cảm xúc quá đỗi mới mẻ. Nó vừa khiến tôi hạnh phúc vừa khiến tôi đau lòng.



Yêu anh. Tôi hận chính bản thân mình, hận vì mình không phải cô gái đoan trang, thuần khiết. Con người tôi vấy bẩn quá nhiều, nó không xứng với anh.



Yêu anh. Tôi chạy trốn khỏi anh hàng trăm lần nhưng rồi lại từ trở về bên anh vì không còn con đường nào khác có thể xóa mờ hình bóng anh trong tâm trí.



Nhưng kể cả anh có chấp nhận tôi thì những người quanh anh có chấp nhận tôi, một con người tội lỗi không?



Đương nhiên là không.



Mẹ anh gặp tôi trên dưới chục lần, từ nhẹ nhàng đến nghiêm khắc, từ ra lệnh đến van xin bà đều làm đủ. Tôi chỉ biết cúi gằm mặt mình xuống ngăn không cho nước mắt trào ra.



Cứ mỗi lần tôi định buông xuôi anh lại đến bên và an ủi: “Rồi mọi chuyện sẽ ổn thôi mà em. Chỉ cần chúng ta kiên quyết yêu nhau.”



Tôi đoạn tuyệt hẳn quá khứ nhơ nhớp khi nhận lời lấy anh. Đám cưới bố mẹ anh không cho phép tôi mời bất cứ ai ngoài người thân trong gia đình. Thời điểm anh đưa tôi bước xuống từ cánh cửa xe hoa, khuôn mặt ông bà lạnh căm không cảm xúc. Tôi hiểu. Tôi chấp nhận sự ghét bỏ này miễn sao được ở bên anh.



Những ngày làm dâu bắt đầu. Bố mẹ anh không cho tôi và anh đăng ký kết hôn, nói để thử thách tôi. Ông bà cũng không cho tôi đi làm, sợ tôi sẽ “ngựa quen đường cũ”. Tôi sống ngoan ngoãn trong căn nhà, không đi đâu, không tiếp xúc với bất cứ ai. Mỗi lần điện thoại tôi đổ chuông, ánh mắt mẹ chồng lại hướng về tôi dò xét. Tôi không được về thăm bố mẹ nếu không có chồng đi theo. Tôi sống trong một căn nhà không có ai tin mình trừ anh.



Rồi tôi có thai. Niềm vui chưa hưởng trọn, tôi tái mặt nghe thấy mẹ chồng gọi điện cho một ai đó hỏi xem có thể xét nghiệm ADN khi đang mang thai được không. Tôi như muốn ngã gục xuống vì đau đớn. Chuyện gì tôi cũng nhịn được nhưng đây là đứa con – kết quả của tình yêu giữa anh và tôi. Vì sao mẹ anh không thể chung vui với chúng tôi một chút, không thể dẹp bớt nghi kị của mình đi một chút?



Tối đó tôi cáo ốm xin phép không xuống ăn cơm. Gần 10 giờ đêm, bụng âm ỉ quặn lên nên tôi lần mò đi xuống. Anh và mẹ đang ngồi ở phòng khách uống trà. Tôi nghe thấy tiếng mẹ nói với anh:



- Đứa bé này con có chắc nó là của con không?



- Mẹ à, điều này mẹ chắc hơn con. Mẹ ở cạnh cô ấy 24/7 cơ mà



- Không phải mẹ cố tình hà khắc nhưng quá khứ của nó khiến mẹ không thể tin tưởng được. Bố mẹ chỉ có mỗi mình con là con trai, nếu có chuyện gì, mẹ thật không sống nổi.



- Mẹ đừng lo, vợ con tốt lắm và còn rất yêu thương con nữa.



- Những đứa như nó với thằng nào mà chẳng yêu thương. Cái quá khứ ấy…



- Mẹ! Con xin mẹ. Con không quan tâm cô ấy từng thế nào, con chỉ cần biết hiện tại cô ấy đang là vợ con. Con không mong mẹ quý mến cô ấy nhưng xin mẹ hãy tôn trọng vợ con, đừng nghĩ về cô ấy như vậy.



Anh nắm lấy tay mẹ mình và nói với giọng đanh lại:


- Mẹ à, xin hãy ngừng lại việc làm tổn thương vợ con! Cô ấy đang mang thai, sức khỏe không tốt lại dễ xúc động. Đây là người vợ con yêu thương nhất trên đời nên mong từ rày về sau, mẹ đừng mắng nhiếc sỉ nhục cô ấy như trước nữa. Nếu ko, bọn con sẽ sống riêng!



Tôi đứng lặng một mình, nước mắt rơi lã chã trên khuôn mặt. Anh không chỉ cứu vớt cuộc đời tôi mà còn dành hết chân tình ra để đối đãi với tôi như thế. Cảm ơn anh. Tôi có dùng cả đời này cũng không trả ơn anh cho đủ. Từ đó, mẹ chồng đã ko còn gây khó dễ với tôi. Mong rằng hạnh phúc tròn trịa này sẽ kéo dài mãi mãi...



ST