Tôi kết hôn được 5 năm. Tôi không phải là gã đàn ông tài giỏi có thể mang tới cho vợ con cuộc sống giàu có sung túc, nhưng tôi dám khẳng định chưa bao giờ tôi để vợ con mình phải khổ cả. Nói chung, cuộc sống của chúng tôi thuộc hạng bậc trung, chứ không hề thiếu thốn.



Vợ tôi là phụ nữ khá đảm, cô ấy luôn chăm lo tới bữa cơm cho gia đình sao cho tươm tất nhất. Tôi cũng nói với vợ, sức khỏe của cả nhà là quan trọng, nên cái ăn cái mặc là không được tiết kiệm. Tiền lương hàng tháng tôi đưa đầy đủ cho vợ, bản thân chỉ tiêu tới số tiền làm thêm. Lương hai vợ chồng sau khi trừ mọi chi phí còn dư một khoản vợ tôi lại gửi tiết kiệm. Vợ chồng tôi tính khi con gái lớn hơn chút nữa sẽ sửa lại nhà, có thể là thêm tầng cho rộng hơn để con có không gian riêng.



Vậy nhưng dịp gần đây tôi thấy vợ có sự thay đổi. Bữa cơm hàng ngày không còn được đầy đủ như trước nữa. Nhiều hôm tôi thấy vợ làm rau thì những mớ rau cô ấy mua về không được tươi ngon và lành lặn, đó là những mớ rau đã bị dập do vận chuyển qua lại. Tôi bảo vợ:



- Em tiếc rẻ mấy mớ rau này làm gì, mua mớ tử tế mà ăn có phải hơn không?



- Chỉ là mấy cọng rau dập, mình mất chút công nhặt vất đi mà giá giảm đi một nửa tội gì không mua hả anh.



Thức ăn vợ cũng mua ít hơn. Tôi thắc mắc thì vợ thanh minh: “Dạo trước em mua nhiều, đồ thừa hôm sau không ăn bỏ đi lại phí, giờ em chỉ mua đủ ăn thôi”.



Chẳng hiểu tự nhiên sao vợ lại tiết kiệm như vậy hay là vì dạo này tôi không làm thêm được, tiền tiêu vặt phải lấy từ lương ra nên vợ cũng giảm chi tiêu như thế. Đến cả việc mua sữa cho con chưa bao giờ vợ tiếc thế mà giờ cô ấy cũng chỉ quy định mỗi ngày con uống 2 hộp thôi, không được uống quá nhiều như trước nữa. Có lần thấy con gái cứ đòi uống thêm mà mẹ nhất định không cho tôi bực mình cầm hộp sữa đưa cho con rồi quát vợ:



- Nếu thiếu tiền thì em rút tiền tiết kiệm về chi tiêu, việc gì phải để con khổ vậy. Tháng sau nhận công trình mới anh làm thêm sẽ bù tiền cho em.



Vợ tôi chẳng nói gì, chỉ lẳng lặng đi lên phòng. Chẳng hiểu sao cô ấy lại thay đổi tính khí như vậy. Chẳng còn là người vợ mà tôi vẫn thấy trước đây nữa.



Cách đây hai hôm, đi làm về tôi gặp vợ đi chợ. Thấy vợ đang nhặt mấy mớ rau nát cuối rổ của chị bán hàng để mua, tôi định phóng xe tới ngăn lại thì vô tình nghe được cuộc điện thoại của vợ:



Chị đây, em đã trả hết nợ chưa. Từ giờ đừng có lô đề nữa nhé, chí thú làm ăn rồi lấy vợ đi cho mẹ yên tâm. Tiền chị gửi cho em là chị giấu anh Tiến, đừng có nói gì với anh ấy và cũng đừng để anh ấy biết chuyện em nợ nần. Chị sợ anh ấy biết được thì anh ấy sẽ đánh em một trận nên thân đấy”.



Đúng là vợ tôi đang nói chuyện với thằng em trai tôi ở quê rồi. Tôi cố gắng bình tĩnh phóng xe về nhà và đợi vợ đi chợ về.



- Thằng Hùng nợ gì hả em?



- Không… mà sao anh…?



- Em đừng giấu anh nữa, nói thật đi.



- Là em nó chơi lô đề, nợ hơn 100 triệu, người ta đòi ráo riết nó sợ quá nên gọi điện cầu cứu em, em đã rút 2/3 tiền tiết kiệm của vợ chồng mình gửi cho em nó trả nợ. Sao anh biết, em đã bảo nó không nói rồi mà…



- Vậy ra đây là lý do 2 tuần qua em bắt đầu thực hiện chế độ tiết kiệm ở nhà mình phải không?



- Vâng, em cũng nhận làm thêm để có thêm thu nhập để bù lại số tiền kia.



- Sao em không nói với anh chứ, nó là em anh cơ mà…



- Em xin lỗi, em sợ anh nổi nóng…



Nghe đến đây, tôi ôm chặt vợ vào lòng.



- Vậy mà anh đã nghĩ sai về em, nghĩ em là người vợ không còn biết chăm lo cho gia đình nữa. Anh mới là người phải xin lỗi. Em không phải làm thêm đâu, dần dần vợ chồng mình sẽ kiếm lại được tiền mà. Mai anh sẽ về xem thằng Hùng thế nào để bảo ban nó.



- Nhưng anh hứa là đừng có nổi nóng quá với em nó đấy nhá.



- Được rồi, anh hứa. Nó cũng may mắn lắm mới có được người chị dâu như em.



Minh Minh/ motthegioi