Các mẹ có tin rằng đôi mắt của những đứa trẻ trước 3 tuổi có thể  nhìn thấy những thứ mà người lớn không thể nhìn thấy?

Cách đây không lâu, một cư dân mạng đã kể lại câu chuyện về đứa trẻ 3 tuổi trên xe buýt đêm. Một lời nói của đứa trẻ khiến tất cả những người có mặt trên xe sợ hãi đến mức không dám nhúc nhích.

hình ảnh

Ảnh OTS

Hôm đó, sau giờ làm thêm, người phụ nữ đón chuyến xe cuối cùng về nhà. Lúc này trên xe cơ bản chỉ có lác đác vài người, trong đó có một người mẹ trẻ cùng một đứa con trai khoảng 3 tuổi.

Người phụ nữ lên xe không bao lâu, liền nghe thấy đứa trẻ nói: "Mẹ, nhìn những người ngồi đối diện mình kìa, tại sao họ không có cổ, đầu còn lơ lửng..."

Nghe được lời nói của đứa bé, không chỉ mẹ mà ngay cả những người khác dù đang mệt mỏi cũng bừng tỉnh, đầu óc ngơ ngác.

“ Bên hàng ghế kia chẳng phải là không có ai sao?”. Người phụ nữ thầm nghĩ, cũng bắt đầu sợ hãi. .

“Con đừng nói nhảm, không ai mà không có cổ”. Người mẹ bịt miệng đứa nhỏ, nghiêm khắc nói, sợ đứa nhỏ nói ra cái gì đó chắc cả xe quắn quéo không dám xuống trạm.

hình ảnh

Ảnh OTS

Kết quả, cậu bé vùng khỏi tay mẹ, đứng dậy đi về phía đối diện và nói: “Mẹ xem này, mấy người này thật không có cổ, đầu nổi lên trên luôn nè . . …”

“Lại đây, đừng nói nhảm nữa, ngồi xuống đi,” mẹ bé trai nói, nắm lấy tay con bịt miệng, ra hiệu cho con đừng nói nữa. Hiển nhiên mẹ đứa trẻ suýt chút nữa ngã quỵ. Cho tới khi nhìn thấy thứ con chỉ…

Dù vậy tất cả mọi người đều yên lặng. Người phụ nữ thuật lại câu chuyện sau đó cũng gọi điện bảo chồn ra đón ở bến xe buýt. Cô ấy nắm chặt tay suốt quãng đường.

Vậy “thứ” mà đứa trẻ đề cập là gì?

Thực ra đó là biển báo chỗ ngồi trên xe buýt. Cậu nhóc thắc mắc tại sao những "người" này không có cổ là không sai. Nhưng cách diễn đạt dễ khiến người ta đau tim, cho dù hiểu ra thì cũng không tránh khỏi sợ hãi.

Những người già thường cho rằng đôi mắt của trẻ em trước 3 tuổi rất “nhạy”, và chúng có thể nhìn thấy những thứ mà người lớn không thể nhìn thấy. Nhưng không có cơ sở khoa học nào để khẳng định chúng có thể có khả năng “ngoại cảm”.

hình ảnh

Ảnh OTS

Các nhà tâm lý học trẻ em Mỹ phát hiện ra rằng khoảng 65% trẻ em đã từng có "những người bạn tưởng tượng" trước khi đi học , đặc biệt là đối với trẻ từ 2,5 đến 3,5 tuổi. Những người bạn này sẽ dần biến mất.

Trong "Little Pig Page" có một cảnh như vậy: khi Page đang chơi với Susie, Susie giới thiệu "người bạn tưởng tượng" của mình với Page là Leo và chơi trò chơi với Leo.

Nói chung, những đứa trẻ thiếu sự đồng hành của cha mẹ có nhiều khả năng "phát triển" những người bạn tưởng tượng. Khi con chơi với những người bạn tưởng tượng, cha mẹ cảm thấy rằng hành vi của con mình là "kỳ lạ".

Ngoài ra, do khả năng diễn đạt bằng ngôn ngữ của trẻ ở lứa tuổi này còn hạn chế, khả năng miêu tả sự vật chưa hoàn chỉnh, cộng với trí tưởng tượng chưa được kiểm soát nên những điều trẻ kể sẽ bị người lớn hiểu sai. Ví dụ, cô bé trên xe buýt nói "những người đó không có cổ", thực ra là ám chỉ những hình người trên biển báo.

Nếu cha mẹ hiểu được những hành vi "quái gở" này của con cái, có lẽ sẽ không sợ hãi đến sụp đổ!

Vì vậy, khi trẻ có biểu hiện có vẻ “kỳ quặc”, cha mẹ nên tránh mắng mỏ hay cười nhạo mà nên kiên nhẫn giao tiếp với trẻ, quan sát diễn biến cảm xúc của trẻ để hiểu được điều trẻ muốn thể hiện đằng sau hành vi kỳ lạ của mình. Ngoài ra, cha mẹ cần dành nhiều thời gian hơn cho con và dạy con cách diễn đạt chính xác những gì mình nhìn thấy, để không còn sợ hãi trước những câu nói bất ngờ của con.

Tại sao một số trẻ có thể nói ra những chuyện lạ lùng?

1. Xem quá nhiều phim hoạt hình và truyện giả tưởng

Bối cảnh câu chuyện của nhiều phim hoạt hình và truyện cổ tích rất rộng lớn, liên quan đến các khái niệm khác nhau như "thần", "không gian bên ngoài" và "người ngoài hành tinh". Trong suy nghĩ của người lớn, đó là những thứ tương đối hão huyền do con người làm ra và không tồn tại trong đời thực.

hình ảnh

Ảnh OTS

Nhưng trong mắt trẻ thơ, trong tiềm thức chúng tin rằng những điều này thực sự tồn tại xung quanh chúng. Vì thế đòi hỏi cha mẹ phải kịp nói cho con biết những thứ đó chỉ là tưởng tượng của bản thân, không tồn tại ngoài đời thực, không nên để con chìm đắm trong “thế giới ảo”.

2. Đứa trẻ thiếu sự quan tâm của cha mẹ

Nhiều đứa trẻ thích ở nhà một mình vì chúng không có sự đồng hành của những người thân yêu trong một thời gian dài. Nhưng bản tính đứa trẻ rất thích chơi đùa, khi không có bạn chơi, nó thường coi những con búp bê xung quanh mình là bạn, bắt đầu tự nói chuyện và nhập vai. Vì vậy cha mẹ đừng hoang mang khi thấy con mình thích “tự nói chuyện một mình”.

Bởi vì đứa trẻ cô đơn và chỉ có thể nói chuyện với những người bạn không có thật. Cha mẹ hãy quan tâm đến con cái nhiều hơn, suy cho cùng thì con cái rất cần sự đồng hành và chăm sóc của cha mẹ để lớn lên khỏe mạnh.

3. Trẻ muốn thu hút sự chú ý của cha mẹ

Nhiều đứa trẻ thấy rằng người lớn không có thời gian để nói chuyện với chúng, và chúng luôn thích làm một số điều kỳ lạ để thu hút sự chú ý của cha mẹ. Ví dụ như cố ý "giả làm ma", giả vờ xung quanh mình có "ma", thực tế người lớn rất dễ phát hiện ra những mánh khóe nhỏ này của trẻ, suy cho cùng những điều trẻ nói đều không phải sự thật.

Tuy nhiên, cha mẹ không nên để cho trẻ có thói quen nói dối, khi đến trường có thể ảnh hưởng đến những đứa trẻ khác, vì vậy cha mẹ nên quan tâm con nhiều hơn.

Trẻ em không có “nhãn thần” để nhìn rõ những thứ người lớn không thấy. Cái chúng cần đơn giản chỉ là sự quan tâm của cha mẹ.