Ông bà ta ấy, có khi bố mẹ em cũng vậy, vẫn luôn cho rằng, cọc đi tìm trâu thì có gì mà khua chiêng gõ trống. Thật ra thì em có tự hào đâu, cũng tại anh cả, cứ mãi ở đâu, bên ai mà khiến em chờ hoài không thấy.
Để đến hôm nay, nhân một ngày thời tiết cũng ẩm ương và có chút không bình thường...như em, mới phải mạo muội gửi đến anh đôi điều...nho nhỏ.
Đầu tiên phải nói. Anh nhớ em không nhỉ. Ôi, cô đơn lâu quá em lẩm cẩm luôn rồi. Chúng ta đã gặp nhau lần nào đâu mà nhớ. Anh chỉ cần nhớ, anh bên ai giờ này không quan trọng, em mới là tương lai và mãi mãi. Nên là anh, liệu mà giữ lấy thân, con gái bây giờ không phải dạng vừa đâu. em con gái mà, nên chuyện này rành lắm.
Thứ hai nữa là, anh đã đi làm hay vẫn mài mông trên giảng đường đại học, mỗi tháng mỗi năm có bao tiền trong ví. Em chẳng xin đâu, anh chớ có hiểu nhầm. Chỉ là nhắc anh, thời buổi này rồi, chớ đừng mà dại gái, giàu nghèo không quan trọng, quan trọng vẫn là campuchia, nước đó cũng đẹp mà anh nhỉ, để dành tiền sau này đưa em đi, anh nhé