Hải phòng, ngày 3/10/2019. Em ơi, anh đến rồi .
Em à, anh biết giờ này em đang giận anh lắm . Em giận vì anh đã chơi trò mất tích hơn hai mươi năm với em. Khi chúng mình gặp nhau, có thể anh sẽ bị bẹo đến tím da tím thịt, bị cấu đến xước xát tay chân, hoặc có thể em sẽ cắn anh đến thành sẹo.
Anh đáng bị như thế lắm. Vì anh đã để em một mình, cô đơn giữa phố thị ồn ào.
Không phải anh trốn em đâu. Thật đó. Trước đây anh chưa đến bên em vì anh đi chưa đủ xa, trải chưa đủ nhiều. Anh có đặt cho mình một thời hạn và giờ là lúc anh đến bên em.
Anh vừa bước qua tuổi ba mươi tư. Trong hơn ba chục năm qua, anh đã tốt nghiệp cử nhân công nghệ phần mềm , đã làm vài năm ở Viện Ứng Dụng Công Nghệ ở Hài Nội, Vài năm sống ở Đài Loan, Thêm vài năm đầu tư vào lĩnh vực nông nghiệp công nghệ cao ở Quảng Ninh, và giờ anh đang làm cho một công ty xây dựng ở Hải Phòng.
Anh còn mẹ và em gái. Mẹ anh đã nghỉ hưu, em gái anh làm dâu Hải Phòng.
Em đã nghe thấy câu này chưa ? Bố mẹ thì theo con cái , con gái thì theo chồng, còn anh trai thì theo em gái. Vừa lạ vừa quen phải không em? Anh cũng đã chán đất Hà Thành ồn ào và bụi bặm rồi, về Quảng Ninh thì không phù hợp với hướng phát triển của anh. Hải Phòng là một lựa chọn không tồi. Hải Phòng không quá ồn ào, cái nóng cũng ko ngột ngạt như Hà Nội, và còn là một thành phố công nghiệp trẻ. Đủ không gian để anh phát triển về công việc cũng đc hoặc phát triển theo hướng dịch vụ cũng đc. Thêm nữa , em gái anh là dâu Hải Phòng. Và gia đình anh lại đc gần nhau.
Trong thời gian không có em, anh cũng xiêu lòng trước vài người con gái. Anh dành hai năm theo đuổi mối tình đầu của mình mà không thành. Thêm vài lần yêu và được yêu, nhưng sự bồng bột của tuổi trẻ đã giết chết tình yêu của anh. Sau mỗi lần tái độc thân, trong anh chỉ còn lại sự hụt hẫng, trống rỗng. Từ đó anh tạm khép cửa trái tim mình lại để tập chung trải nghiệm, hoàn thiện bản thân. Và anh mượn câu nói của Toru Wantanabe : “Tôi không thích cô đơn, nhưng tôi ghét sự thất vọng” , để che lấp đi một trái tim nồng nàn và mơ mộng. Khi đó anh đã từ chối một người con gái và một người đàn bà đến với anh. Cô gái đến với anh vì mong ước một mái ấm gia đình, còn người đàn bà đến với anh vì nhu cầu dục vọng của bản thân. Anh từ chối cô gái không phải vì cô ấy không tốt, mà là lúc đó anh đang là một tảng đá vô tâm. Những người xung quanh anh đã không còn giới tính. Vì anh sợ . Anh sợ :
" một câu nói, nửa nụ cười, đôi tiếng thở
Tình cờ qua trên miệng mở quá xinh” , là đủ làm anh khờ dại.
Anh sợ một cái chạm tình cờ, cũng làm anh tiếc nuối hay thô tục như khi anh lỡ nhìn xuống vực sâu giữa hai vách núi cũng đủ làm anh lung lay.
Mỗi một người đến bên anh, dù với vai trò gì thì đều để lại cho anh những trải nghiệm quý giá và giúp đỡ hình thành lên con người anh bây giờ.
Theo lời của mấy ông anh cùng cơ quan thì anh là người không có tiền đồ gì. 5h chiều chân trước chân sau phi về nhà rồi, ko chịu cùng các ông ấy đi giao lưu tiếp đãi chủ đầu tư, tiếp nhà thầu phụ, tiếp giám sát ... gì cả. Riệu bia anh đã không uống rồi thì hút thuốc làm gì cho phí.
Anh có thể có vợ có con sau một đêm, nhưng không thể có nhà có xe sau một đêm được, vì anh không chơi cờ bạc, không lô đề, không bóng bánh.
Anh biết tôn trọng, trân trọng và kiên nhẫn.
Anh tôn trọng con người em, từ thể xác tới tinh thần.
Anh muốn có thêm một người bố, thêm một người mẹ và có thêm nhiều anh chị em nữa và anh cũng mong rằng em sẽ yêu quý mẹ anh, yêu quý em gái anh như anh yêu quý gia đình em vậy.
Anh trân trọng con người em, dòng sông bên lở bên bồi. Thời gian có thể lấy đi của em nhiều thứ, nhưng cũng sẽ lắng đọng lại trong con người em những phẩm chất quý giá như phù sa tích tụ qua năm tháng.
Và anh cũng có đủ kiên nhân để tìm hiểu đằng sau những vết sẹo, những vết thâm, những dấu chân chim bên đôi mắt em đang lắng đọng phẩm chất gi.
Trong gia đình, anh biết chia sẻ và lắng nghe đặc biệt là rất dễ nuôi.
Anh muốn chia sẻ với em việc nhà. Anh quan niệm rằng chỉ có sinh con và cho con bú là anh ko làm được, còn lại không có việc gì là của riêng nam hay nữ cả. Anh sẽ không để em tất bật một mình với việc nhà và chăm con đâu.
Nhắc đến con cái, anh muốn chúng mình có cả trai cả gái. Nếu là 2 nàng tiên thì anh đành chấp nhận mình có số đào hoa, già rồi vẫn có gái yêu. Còn nếu đều là con trai cả, cho phép anh làm người đàn ông ích kỷ và ghen tuông vậy (chúng mày dám tranh vợ với ông). Còn nếu ông trời không cho anh và em đc làm cha làm mẹ, anh cũng không buông tay em đâu. Vì trên “đường đua bất tận ” của cuộc đời, có một người đồng hành cũng đã là một niềm hạnh phúc vô bờ rồi. Mình nhận con nuôi em nhé.
Về kinh tế, anh chả khi nào tiêu hết lương của mình cả. Không phải anh có túi lương của Thạch Sanh đâu em, mà là do anh không có những thói quen tiêu sài hoang phí. Còn khoản lớn dành cho việc mua nhà thì một hai năm nữa, em xin mẹ anh một hai tỉ là mua được thôi. Mẹ không cho anh đâu vì anh cãi mẹ suốt, từ việc bỏ việc, đến việc đầu tư vào nông nghiệp công nghệ cao. Đặc biệt là trong suốt mấy chục năm qua, anh chưa đưa người con gái nào về nhà cả .
Trên tất cả, anh là người chân thành và thành thật dù đôi khi em sẽ nghi ngờ về điều đó. Nhất là khi anh đưa ra quyết định khá nhanh và bảo vệ quan điểm của mình. Mọi người bảo đó là nông nổi và cố chấp, còn anh bảo là mình quyết đoán và kiên định. Với những việc anh xác định phương hướng và cách thức rồi thì anh theo đó mà làm thôi. Anh có thể nude 100% cả về thể xác lẫn tầm hồn trước em, nhưng trước khi anh làm điều đó anh cần em phải có sự bao dung và tin tưởng. Khi em chưa có những điều đó, em hãy là cô gái hiểu chuyện. Việc gì nên biết thì biết, còn việc gì không cần thiết thì em không hỏi đến tận cùng em nhé.
Đôi dòng không thể nói hết con người anh được.