Vẫn biết khi mang thai, người mẹ hi sinh nhiều thứ cho con, mẹ sẽ không ăn diện trang điểm, không giày cao gót, làn da sần sùi, cơ thể phù nề. Nhưng bất cứ một người mẹ nào cũng sẽ vì đứa con của mình mà chấp nhận tất cả, miễn sao con ra đời đủ tháng đủ ngày, khỏe mạnh.
Bài viết của một người mẹ trẻ Ngọc Tuyến dưới đây, cho thấy sự thay đổi của cơ thể người phụ nữ khi mang thai và sau khi sinh thật đến kinh hoàng. Người mẹ khi đăng những hình ảnh này không nhằm mục đích hù dọa các mẹ khác, đơn giản là chị cảm thấy bản thân Dũng Cảm, và Tự Hào khi sinh ra được một thiên thần khỏe mạnh và đáng yêu.
Các anh chồng sẽ cảm thấy như thế nào khi đọc những dòng chia sẻ cùng những hình ảnh, mà chính chủ nhân bài viết còn cảm thấy "choáng" này! Nhất định là phải yêu thương vợ nhiều hơn rồi, đúng không các anh chồng :)
"Mang thai và sinh con, vẫn được coi là trọng trách thiêng liêng của người phụ nữ. Đây là câu chuyện trước khi sinh của mình, và được bắt đầu bởi một ngày đẹp trời mình nhìn thấy 2 vạch.
- 2 vạch wifi á??? Mạng méo gì mà chán thế :(
- No, no, 2 vạch quickstick nhé :))
Và vâng bắt đầu từ ngày hôm đó "...không quần jean giầy cao gót, em chọn riêng mình em áo dài...duyên dáng". Túm váy lại là: không váy body, không dép cao gót, không phấn son. Chọn ngay 1 đôi giầy bệt, và các thể loại váy chữ A. Tất cả đều hoàn hảo và hạnh phúc khi mình bước qua 34w mang thai mạnh khoẻ và ...xinh xắn (mình nghĩ thế). :D
Nhưng cơn ác mộng bắt đầu xuất hiện vào tuần thứ 35...
Mình bắt đầu thấy bụng mình ngứa ngứa, trong đầu thì tậc lưỡi "chắc là đến lúc rạn rồi, bầu bì rạn là chuyện bình thường". Ngày hôm sau cảm giác ngứa hơn, thật sự là cái bụng quá to nên mình cứ phải dùng điện thoại để chụp. Rồi Zoom đi zoom lại thì không phải là rạn mà là 1 vài nốt đỏ li ti. Vì sợ ảnh hưởng đến em bé nên mình không bôi gì cả...và rồi càng ngày tình trạng của mình càng trở nên tồi tệ hơn. Đi khám bác sỹ nói là bị dị ứng thai kì, nói là nó sẽ tự hết nhưng vẫn cho thuốc, mình đọc thấy hướng dẫn sử dụng là không dùng cho phụ nữ mang thai ....nên quyết định không dùng. Móng tay thì phải cắt hết, chỉ dám vuốt vuốt nhẹ nhàng (vì bác sỹ bảo không được xoa bụng, vì dễ làm co bóp cổ tử cung đẩy thai ra ngoài). Nhưng thật sự là đôi khi cảm giác không thể chịu đựng nổi nữa, cảm giác ngứa, nóng rát ...mình chỉ muốn cào thật mạnh cái bụng của mình ra thôi :(( Tối không thể ngủ được, mỗi ngày đi làm vẫn cố quên đi mà không được, tay cứ vô thức đưa lên bụng để gãi để xoa. Đôi khi còn nghĩ quẩn, 36w rồi mình không thể chịu được nữa, phải lôi cái thằng nhóc này ra mới được. Nhưng chỉ là 1 giây không kiểm soát được suy nghĩ thôi, chứ không đời nào mình làm thế. Dù thế nào cũng mong con sinh ra đủ ngày đủ tháng để thật khoẻ mạnh (nói đủ ngày đủ tháng, cơ mà đủ tháng là cũng ổn rồi, nhưng anh Bờm phải đủ cả ngày mới chịu tòi ra).
Được 36w hơn, mình không thể chịu được nữa...đành nghỉ làm sớm trước 1 tháng so với ngày dự kiến sinh, vì nghĩ với cái bụng này chắc là sẽ không trụ được lâu. Ngày cuối cùng đi làm cũng là cái ngày mà bụng mình bị nặng nhất, các vết thương khô lại và nóng rát, tay mình ấm chạm vào mà có cảm giác như muốn bỏng, bạn Bờm đạp phát nào là đau điếng phát đấy (vì da lúc đấy quá yếu rồi), rồi có những vết mới thì mưng mủ lên. Thật sự lúc đấy thấy tuyệt vọng lắm lắm, vì không biết mình còn chịu đựng được nữa không...nhìn chồng mà nước mắt cứ chảy dài. Bạn chồng cũng an ủi "mẹ Bờm cố gắng lên, cố gắng 1 thời gian nữa, Bờm sắp ra rùi". Rồi lại dặn dò em Bờm đạp mẹ nhẹ thôi, và phải thật mạnh khoẻ vì sự cố gắng của mẹ.
Chia sẻ quãng thời gian mà mình tưởng chừng như muốn điên, nhưng mà nghĩ đến bạn Bờm nên cố gắng. Giờ nghĩ lại thấy mình DŨNG CẢM đấy chứ. TỰ HÀO khi sinh ra được một bạn Bờm khỏe mạnh và đáng iu. Những ai chuẩn bị làm mẹ thì cũng đừng có sợ khi nhìn thấy ảnh của mình :), khó khăn nào rồi cũng vượt qua, quan trọng nhất là trong TƯƠNG LAI bạn sẽ được đón nhận một thiên thần....
P/s: Mọi người có thể nghĩ trong đầu "eo ôi! bụng khiếp thế", "ôi, kinh thế", "dã man quá",... đại loại những từ như vậy thì xin đừng nói. Đừng làm mình buồn :((