Nếu siêu âm độ mờ da gáy và phát hiện con bị Down, mẹ có đủ can đảm để giữ lại con hay không?
Câu đầu tiên bác sĩ hỏi vợ chồng tôi sau khi cầm trên tay kết quả sàng lọc thai 13 tuần chính là “Anh chị quyết định giữ hay bỏ thai?”.
Lúc đó, tôi không còn có thể đứng vững được nữa các mẹ ạ! Chỉ ước sao mình là một bà mẹ thiếu hiểu biết để chưa từng nghe biết gì về lợi ích của sàng lọc dị tật thai. Và để rồi chẳng bao giờ phải nghe thấy câu hỏi điếng lòng đến thế.
Đối với tôi mà nói cuộc sống từ thời khắc đó đã hoàn toàn sụp đổ. Ngày đêm tôi luôn ám ảnh với những câu hỏi trong đầu "Phải làm sao đây? Con mình sẽ lớn lên và chịu đựng sự dè bỉu của bạn bè thế nào đây? Mọi người sẽ nhìn mình và nói tại bố mẹ không để đức nên con cái mới phải gánh chịu sao?....". Tất cả những nỗi sợ hãi ấy luôn nhốt tôi trong cùng cực của tuyệt vọng. Nhưng khi tình cờ xem được clip về hai em Griffin và Turner, tôi biết mình phải bắt đầu cùng con để viết lại trang mới cho cuộc sống của chính con và của cả nhà.
PaTPbc9BiU
Nhưng giờ đây, tôi biết mình sẽ phải thay đổi. Thay vì ước con thông minh, có trí nhớ siêu phàm, tôi chỉ ước con mình biết cầm bóp đánh răng, tự mặc cái quần, xỏ cái vớ và hạn chế bớt những hành động ngớ ngẩn... Thế là đủ! Điều đó cũng giống như khi Griffin tự hào cho mọi người thấy em mình biết biểu cảm gương mặt đúng với từng cảm xúc: vui, buồn và ngạc nhiên vậy.
Nhưng điều tôi muốn nói đến nhất chính là cảm giác mà Griffin đã truyền lại cho tôi.
Các mẹ có nhận ra rằng Griffin là cậu bé có con mắt thứ ba hay không? Dường như bất cứ lúc nào cậu bé cũng để mắt đến hành động của em trai mình. Mỗi khi Tunner có hành động ngớ ngẩn thì ngay lập tức, Griffin lại “bắn” thẳng vào mắt em mình một ánh mắt đầy yêu thương và sau đó mỉm cười rất trìu mến? Điều đó thực sự đã có hiệu lực với cậu em bị Down. Chẳng thế mà, khi ở bên anh trai của mình, Turner lúc nào cũng bừng sáng niềm hạnh phúc mà bất cứ ai cũng có thể nhìn thấy và cảm nhận được.
Turner đúng là bị Down thật nhưng tôi thấy con chẳng có gì khác biệt khi ở bên người anh trai Griffin của mình cả. Griffin thực sự đã làm được vai trò của cả một người anh lớn, một người bạn và là một người hùng của chính em trai mình. Vậy thì tại sao một người mẹ như tôi lại hèn nhát để rồi chẳng thể tin mình sẽ làm được điều gì đó như con? Nếu như một người anh trai có thể dùng cuộc sống của mình để trở thành một chỗ dựa êm ái nhất, biến cuộc sống bế tắc của một người em bị Down trở nên bình thường nhất có thể thì tôi, một người mẹ phải làm được hơn thế, hơn thế và hơn thế nữa!
Suốt đêm, tôi đã không tài nào chợp mắt được khi trằn trọc về quyết định giữ lại cái thai bị hội chứng Down này. Nhưng sáng nay ra, tôi sẽ rửa mặt thật sạch để khẳng định chắc nịch với bác sĩ rằng: “Tôi muốn giữ lại con mình” để một ngày nào đó tôi cũng được nói với con “Con gái mẹ thật xinh đẹp” vào ngày con nắm chặt tay một chàng trai xa lạ nào đó để bước vào cuộc sống hôn nhân. TÔI TIN SẼ CÓ NGÀY ĐÓ!
Nhân đây, tôi cũng đã sưu tầm lại những kinh nghiệm nuôi dạy con bị Down của Deanna Smith, một bà mẹ có con bị Down rất nổi tiếng trên mạng xã hội Mỹ (một ngày nào đó tôi sẽ cần đến nó). Các mẹ nào đang trải qua những ngày tháng khó khăn nhất, có thể dùng nó để làm hành trang nhé!
Tôi không nói mình đang nhẹ tênh để bước vào thử thách sẽ đi theo suốt cả cuộc đời mình. Nhưng ít nhất, cậu bé Griffin đã truyền cảm hứng để tôi, một bà mẹ đang hèn nhát muốn tước bỏ cuộc sống của con mình có thể chấp nhận được cú sốc này. Cảm ơn rất nhiều những ai đã cho tôi cơ hội được xem đoạn clip đầy yêu thương này để có tin vào quyết định khó khăn nhất của cuộc đời mình! :)