Ngày Duyên quyết định gật đầu đồng ý làm vợ anh, cô đã đặt trọn niềm tin vào người đàn ông ấy. Duyên yêu anh vì sự điềm đạm, chín chắn và nhẹ nhàng tình cảm.
Nhưng cuộc sống hôn nhân không êm đềm như Duyên nghĩ, lúc về nhà chồng cô mới biết mẹ anh là người độc đoán. Bà chỉ thích tiền, chị dâu cả có tiền nên lúc nào bà cũng đon đả niềm nở. Còn Duyên, nhà cô không giàu có và Duyên cũng chẳng dẻo miệng để đi nịnh người khác nên Duyên cam chịu. Ban đầu chồng cũng luôn động viên cô rằng:
- Tính mẹ vẫn thế em đừng để bụng.
Duyên đành nhắm mắt cho qua xem như bị mù điếc khi mẹ anh xỉa xói.
Đôi lúc Duyên tự hỏi: “Sao trên đời lại có kiểu mẹ chồng như thế này, đúng thật là chẳng giống ai”.
Lấy chồng nửa năm mà trông Duyên già đi nhiều. Mẹ chồng cô cứ lúc không có cô là lại nói xấu con dâu với chồng. Bà ấy diễn rất đạt nên chồng đôi lần cũng nghe theo.
Duyên thắc mắc tại sao mẹ chồng lại làm như thế cho đến 1 ngày cô nghe người hàng xóm hỏi:
- Vợ chồng hai đứa vẫn ổn chứ?
- Vâng, sao bác lại hỏi vậy ạ?
- Dạo này bác thấy cái An nó hay qua đây chơi lắm, thấy mua quà cho mẹ chồng cháu suốt.
- An… An nào ạ?
- Con bé này, chẳng lẽ cháu không biết sao? Trước đây nó với thằng Dũng yêu nhau nhưng sau có trục trặc gì đó không cưới. Cả khu này biết mặt mà. Nhà nó giàu nên mẹ chồng cháu tiếc lắm. Bác biết nếu nói thế này sẽ khiến cháu buồn, nhưng mà cứ để người yêu cũ của chồng đến suốt như vậy không hay đâu.
- Vâng, cháu cảm ơn bác.
Còn mấy bước chân nữa là tới cổng nhà nhưng sao lòng cô nặng trĩu. Duyên không muốn vào nhà chút nào, cứ nghĩ tới mẹ chồng là Duyên thấy sợ hãi.
Mệt mỏi lê thân xác lên phòng thì Duyên chết sững khi nghe mẹ nói chuyện với chồng.
- Mày bỏ con Duyên đi, cái An nó về rồi. Lấy cái loại không biết đẻ lại còn mặt nặng mày nhẹ suốt ngày thế làm gì.
- Mẹ à, đó là chuyện quá khứ rồi.
- Mày đừng cố chấp nữa, con vợ mày tao không ưa tí nào. Hơn nữa mẹ biết mày lấy nó cũng chỉ muốn trả thù con An thôi chứ yêu đương gì nó.
- Mẹ đừng nói thế, trước thì đúng là vậy nhưng giờ khác rồi.
- Khác là khác thế nào.
Tai Duyên ù đi, nước mắt thi nhau chảy còn người bủn rủn, thật khủng khiếp. Sao họ lại có thể làm vậy với Duyên cơ chứ. Thì ra mẹ chồng muốn tống khứ Duyên ra khỏi nhà mà không có vướng bận gì. Còn chồng cô, Duyên cứ ngỡ trước đây anh rất yêu mình, nào ngờ cô chỉ là kẻ thay thế cái cô An nào đó.
Mọi thứ khiến Duyên muốn gục ngã, Duyên như kẻ mộng du chạy ra khỏi nhà. Chồng Duyên gọi điện cô mặc kệ không nghe. 10 giờ đêm cô bạn đèo Duyên về nhà. Vừa về tới cổng, mẹ chồng đã mắng sa sả vào mặt:
- Cô đi đâu mà giờ mới về? Đi với trai à?
Duyên không đáp lại đi thẳng lên phòng, bà ta thấy vậy càng điên, dâm chân bành bạch. Lên đến phòng chồng Duyên có vẻ tức giận khi gọi cho cô mãi mà không nghe máy.
- Cô làm gì mà giờ mới về hả, bộ không thấy tôi gọi sao?
Duyên lầm lì tiến tới lấy va li rồi cho quần áo vào. Ông chồng thấy thế nóng mặt nắm lấy tay vợ.
- Cô định làm gì vậy?
- Chẳng phải đây là điều anh muốn sao? Cứ đến với cô An yêu dấu của anh đi, mẹ anh cũng thích cô ta lắm mà.
- Em hâm à, anh không bỏ, em cũng không phải đi đâu hết.
Duyên nhếch mép rồi đập trước mặt anh ta tờ giấy ly hôn rồi kéo va li đi khỏi nhà chồng. Mẹ chồng thấy Duyên kéo va li đi vừa ngơ ngác và mừng thầm. Duyên lướt đi và không thèm nhìn bà ta lấy 1 cái. Lấy xe vặn ga ra cổng, ở đó có bạn chờ sẵn.
Chồng Duyên đuổi theo thì bà mẹ chồng hét ré lên:
- Cứ để cho nó đi.
- Mẹ im đi được không?
Nói rồi chồng Duyên cũng lấy xe phóng theo sau. Anh ôm lấy cô thật chặt.
- Em định nuôi con một mình mà không có chồng à?
- Sao anh biết em đã có con?
- Thì anh thấy giấy siêu âm trong túi của em. Sao em lại giấu anh chuyện lớn thế này?
- Anh đi mà cưới cái cô An của anh đi! mặc kệ mẹ con em!
- Anh chỉ cưới một lần thôi, người đó là em.
Duyên ôm lấy cổ chồng, cũng may là dù bị mẹ chồng hắt hủi, nhưng bên cô vẫn có niềm an ủi lớn lắm, đó là chồng và đứa con đang lớn dần trong bụng…