- Lan, là em phải không?


- Anh, anh là…


- Là Hưng đây, em chưa quên anh chứ?


- Ôi anh Hưng, anh về nước từ khi nào vậy? Anh khỏe chứ? Vợ con anh chắc cùng về chứ ạ?


- Cảm ơn em anh vẫn khỏe, anh còn độc thân. Còn em thì sao?


Sau câu hỏi đó của tôi, ánh mắt Lan bỗng dưng trùng xuống, tay em siết chặt tay đứa trẻ đứng bên cạnh và không nói gì.. Em như ái ngại hơn khi thấy tôi đứng cạnh chiếc ô tô sang trọng, nước mắt em chực rơi…


Đó là cuộc gặp gỡ tình cờ của tôi và Lan sau hơn 8 năm xa cách. Lan là mối tình đầu của tôi. Tôi đã yêu thương em biết nhường nào trong suốt cả thời tuổi trẻ. Nhưng khi hay tin tôi làm hồ sơ sang Hàn Quốc lao động thì em dần rời xa tôi. Em nói “Em đã 26 tuổi rồi, anh đi biết khi nào về mà em đợi? Thôi thì chúng ta chia tay, mỗi người đi theo con đường riêng của mình”. Dù rất đau khổ nhưng thương em và không muốn em khổ nên tôi đã vui vẻ ra đi. Nghe đâu sau đó ít lâu Lan lấy chồng.


Tôi đi làm ăn ở Hàn Quốc suốt 5 năm không một lần về thăm nhà. Một phần vì hăng say công viêc, phần nữa là còn yêu Lan nhiều lắm, tôi sợ trở về sẽ khó đối diện em. Suốt 5 năm tôi không có tình cảm với người con gái nào cho đến hôm nay gặp lại Lan. Tôi biết em đã ly hôn chồng, đang nuôi con gái nhỏ. Bao tình yêu trào dâng quay trở lại, tôi ngỏ lời muốn cưới em làm vợ:


- Lan à, em đồng ý lấy anh nhé, anh sẽ bù đắp cho mẹ con em!


- Nhưng anh là trai tân, em là gái nạ giòng.


- Không sao, anh vẫn yêu thương em nhiều, anh chỉ muốn chung sống cùng em đến hết đời.


- Anh để em suy nghĩ thêm nhé. Một tuần sau em trả lời anh.


Trong một tuần chờ đợi câu trả lời của Lan, tôi như người ngồi trên đống lửa. Tôi có tâm trạng như vậy vì nghe đâu chồng Lan sắp mãn hạn tù và muốn tái hợp lại với mẹ con cô ấy. Nhưng tôi rất hi vọng em sẽ chọn tôi vì tôi sẽ cho em cuộc sống đầy đủ và hạnh phúc


Sau một tuần, tôi nhận được cuộc điện thoại hẹn gặp của Lan.


- Anh Hưng à, chúng ta gặp nhau nói chuyện nhé!


Tôi tức tốc lao đến chỗ hẹn với Lan. Trông Lan hôm nay rất xinh đẹp, dù đã qua thanh xuân, dù em vất vả nhưng nét đẹp yêu kiều vẫn in rõ trên khuôn mặt và vóc dáng của em, làm tôi rất phấn chấn.


- Anh Hưng, em đồng ý làm vợ anh với một điều kiện.


- Điều gì, em nói đi.


- Chúng ta đi đăng ký kết hôn thôi nhé, còn đám cưới thì em không cần tổ chức nữa, em không muốn rùm beng lên.


- Nhưng đây là đám cưới lần đầu của anh, và anh rất muốn ngắm nhìn em trong bộ váy cưới.


- Em xin lỗi, thật sự em có lý do của em. Mong anh đồng ý.


Dù rất buồn, nhưng một lần nữa tôi lại vì em mà chiều theo ý nguyện của em. Chúng tôi ngay sau đó đi đăng ký kết hôn và chuyển về sống chung một nhà.


Bố mẹ tôi đã mất, anh em họ hàng ở xa nên việc này cũng không làm tôi khó xử. Cuộc sống vợ chồng những ngày đầu hạnh phúc, Lan chăm sóc tôi chu đáo, tôi thương em chịu nhiều thiệt thòi nên chú tâm bù đắp cho em. Tôi không ghen ghét gì chuyện em và bé Na hàng tuần vẫn vào trại thăm nom chồng cũ, thậm chí tôi còn gửi quà vào cho anh ta. Lan gợi ý muốn đứng tên chung trong ngôi nhà, xe ô tô và xin 1/3 số cổ phần trong xưởng đồ gỗ tôi đang quản lý. Tôi vì yêu em và nghĩ vợ chồng rồi làm thế cũng phải. Tôi luôn muốn làm những điều khiến Lan yên tâm và hạnh phúc. Tôi đồng ý tất cả những yêu cầu của vợ mình.


Thế rồi một hôm, khi đang ở xưởng chỉ dẫn cho công nhân làm việc, tôi nhận được một cú điện thoại:


- Alo anh là Trần Khải Hưng, tôi là thẩm phán X ở tòa án nhân dân huyện.


- Vâng đúng rồi thưa chị, chị gọi tôi có việc gì?


- Chủ nhật tuần này mời anh lên Tòa để tiến hành hòa giải lần 1 trong vụ việc chị Mai Thanh Lan đâm đơn ly hôn đơn phương.


- Sao? Chị nói gì? Đâm đơn ly hôn đơn phương là sao?


- Anh muốn biết rõ thì hẹn anh 14h chiều chủ nhật. Tôi rất bận. Chào anh.


Tôi như chết lặng với tin vừa nghe. Tức tốc trở về nhà, nhà cửa vắng ngắt, Lan đã thu dọn quần áo và ra đi để lại cho tôi vẻn vẹn một tờ giấy: “Anh Hưng, em biết em có tội với anh, nhưng em không còn cách nào khác, em đồng ý kết hôn với anh với mục đích là chiếm một nửa số gia sản của anh. Em phải quay lại với bố bé Na, em còn yêu anh ấy và anh ấy đang bị trọng bệnh. Chúng ta sẽ gặp lại nhau ở tòa nhé"!


Tôi như chết lặng. Hóa ra lý do em đòi đăng ký kết hôn mà không cần tổ chức đám cưới là đây ư? Hóa ra tôi đã bị lợi dụng. Tài sản tôi không tiếc, nhưng người đàn bà mà tôi yêu lại nỡ đối xử như vậy sao?


Hình minh họa