Xin chào tất cả các bạn. Xin lỗi các bạn vì đây là lần đầu tiên mình viết bài trên diễn đàn. Nếu không hiểu xin các bạn bỏ qua.


Hôm nay tôi lấy hết can đảm lên đây để giải bầy tâm sự của tôi. Tôi năm nay 18 tuổi. Dần dần tôi nhận ra rằng mình là một con nguời rất chậm chạp và chậm hiểu. Tôi nói như vậy bởi vì sau khi suy nghĩ lại những chuyện đã xảy ra với tôi. Lúc nhỏ, tôi thuờng hay nghĩ mình là nguời rất thông minh nhưng dần dần lớn lên rồi mới thấy cái ngu của mình lòi ra từ từ. Ngày ngày tôi mất đi sự tự tin trong cuộc sống. Truớc khi làm những gì, tôi luôn luôn nghĩ mặt tiêu cực của nó truớc, bởi vì những khi tôi tự tin về nó thì mọi chuyện luôn luôn xảy ra ngoài ý muốn. Tôi không hiểu tại sao lại như vậy. Tôi duờng như nghĩ rằng mình có thể biết truớc những gì xảy ra bởi vì mỗi khi tôi suy nghĩ tiêu cực về những gì tôi muốn làm thì nó luôn luôn thành con6 theo ý muốn của tôi. Tôi đã mất đi niềm tin trong cuộc sống. Tôi mất đi bạn bè của tôi. Tôi thuờng là một nguời rất cởi mở và luôn làm bạn với nhiều nguời. Nhưng tôi không hiểu vì sao mỗi đứa bạn mà tôi biết thuờng di chơi với tôi có một lần là xong không còn liên lạc gì nữa. Sau những lần đó tôi luôn suy nghĩ rằng mình đã làm gi sai. Nhưng tìm mãi thì tôi cũng chẳng thấy ra điều gì cả ( tôi không có tự tin đâu). Tôi hay nghe mọi nguời nói rằng nguời nào cũng thông minh hết, không cái này thì cũng có cái kia. Nhưng tôi thì không, tôi không có gì cả. Sắc đẹp cũng không, tính toán thì chậm chạp, tay chân cũng chậm, chơi thể thao thì tôi cực kì chậm. Vậy là tôi không cái gì cả. Mấy bạn thử nghĩ xem, tôi chơi đá banh đuợc một năm rồi, nhưng mọi nguời ai cũng không thích tôi bên đội họ cả, tôi chơi đuợc một năm nhưng mà tệ hơn thằng nhóc mới choi có một hai tháng. Mỗi lần nghĩ lại thì tôi cảm thấy buồn lắm. Hay chơi bi da cũng vậy. Tôi cũng chơi đuợc một năm nhưng không chơi lại một nguời mới chơi có vài tháng. Tôi rất buồn nhưng không biết phải làm gì cả. Tôi thuờng hay nghĩ rằng chắc tại mẹ tôi đẻ tôi ra là tôi đã chậm như thế này rồi, dù cố gắng như thế nào đi nữa thì tôi cũng sẽ chậm mà thôi. Tôi không nói cho mẹ tôi nghe vì sợ bã buồn... Nhìn thấy mấy đứa anh em của tôi đi chơi với bạn bè nó mà tôi cảm thấy rất thích, Tôi luôn mong muốn rằng một ngày nào đó tôi cũng như vậy. Tôi hầu như không có tuổi thơ như bao đứa khác. Khi còn nhỏ, tôi là một đứa khờ khạo ở trong truờng luôn bị bạn bè ăn hiếp. Nhiều khi cũng vì lí do đó mà tôi sợ đi học. Hiện nay, tôi đang đi học ở nuớc ngoài. Ngày nào, đi học về tôi cũng lủi thủi ở trong phòng và chơi game. Tôi không phải là một thằng nghiện game nhưng mà vì tôi không có gì để làm nên tôi thuờng chơi game để giết thời gian. Đôi lúc tôi cũng muốn có nguời yêu như bao nguời khác. Tôi năm nam đã 18 tuổi nhưng chưa một lần có nguời yêu. Chắc cũng vì nhan sắc của tôi qúa tệ nên mọi nguời đều xa lánh tôi. Thèm muốn đuợc một lần nắm tay, một nụ hôn hay một lần đuợc ôm nguời yêu mình vào lần như bao nguời khác nhưng cũng không đuợc. Nói thật tôi là một nguời rất háo sắc. Tôi luôn đi kiếm một nửa kia của đời mình để đuợc sẻ chia với nguời đó như vậy cũng hạnh phúc lắm rồi. Nhưng tôi lại nghĩ nếu mai mốt nguời mình yêu mà nghĩ mình khờ khạo vậy chắc còn khinh mình thêm, thế là uớc muốn đó dần dần tắt. Tôi cũng đã từng đi chơi hay cũng có vài lần (gần quen) với nguời mình yêu. Nhưng rồi duờng như nguời ấy đã nhận ra sự chậm chạp của tôi và rời xa tôi. Mỗi lần như vậy thì tôi lại cảm thấy thêm tuổi thân.Rồi một ngày tôi xin vào làm việc ở chỗ một nhà hàng. Cảm giác cực kì vui suớng khi kiếm tiền bằng đôi tay của chính mình và cảm giác như mình đã thành nguời lớn. Nhưng rồi, ngày đầu thử việc, tôi cũng làm việc rất siêng năng, có điều là hơi chậm chạp và bà chủ đã không còn nhận tôi nữa. Sau đó, tôi cảm thấy mất hoàn toàn tự tin vao bản thân mình. Tôi không biết khi tôi lớn lên, không biết tôi có đủ khả năng để ra đời với nguời ta không nữa hay là sẽ bị nguời ta lừa gạc vì sự khù khờ của mình. Nhiều chuyện ập đến cũng là lúc tôi tìm thứ gì để xã stress, đó chính la hút thuốc. Tôi hút ngày càng nhiều và tôi luôn nghĩ tôi không còn mục đích để sống. Ngày mai là một ngày cũng giống ngày hôm nay, không có điều gì mới mẽ. Cuộc sống chán nản đến với tôi mỗi ngày. Tôi luôn uớc ao sẽ tìm đuợc nguời yêu mình thật lòng để đuợc sẽ chia cùng nhau. Bây giờ tôi không biết phải nên làm gì nữa. Cuộc sống này thật là vô nghĩa :(.