Đây là truyện ngắn đầu tay của tôi. Vẫn chưa hoàn tất. Hi vọng mọi người cho ý kiến đóng góp. @};-


PHẦN I – GẶP GỠ



CHƯƠNG 1. OAN GIA



Tại sân bay Incheon, Hàn quốc.



Một ngày cuối đông. Bên ngoài trời ảm đạm, xám xám và có mưa phùn. Naomi ngồi một góc trên hàng ghế trước cổng chờ lên máy bay. Cô đang ráng chợp mắt trong cái khung cảnh tất bật ồn ào xung quanh. Đầu cô đau quá. Mắt thì nhức và nóng như xát ớt. Nó vẫn như thế từ lúc cô khởi hành chuyến bay từ Sài gòn. Có lẽ cô bị bệnh rồi, sốt hay sao đó, Naomi tự nhủ. Cô cảm thấy mình bất lực vì cơn bệnh đến vào lúc lãng xẹt như thế này, khi mà trong túi y tế cá nhân của cô chẳng còn viên thuốc giảm đau nào, và cô cũng không đủ sức đi lòng vòng sân bay để tìm nơi bán thuốc. Cô đành chợp mắt và hi vọng khi lên máy bay tình hình sẽ khá hơn.



- Cô trông không được khỏe lắm… Cô ổn chứ? – Một giọng nam trầm ấm vang lên trong khoảng cách tai cô nghe thấy được.



Naomi hé mắt ra nhìn. Đầu vẫn đau, mắt vẫn nhức. “Ai vậy ta? Đang nói chuyện với mình à? Mình đang mơ sao?” Cô như đang mơ ngủ, trong đầu hàng loạt câu hỏi trôi tuột ra, lơ lững như bóng bay. Naomi nhìn thấy ai đó sát lại gần mặt mình, “ôi… mình có đeo mắt kính mà sao nhìn không rõ thế này…“



- Cô ổn chứ? – Tiếng nói trầm ấm đó lại vang lên. Lần này, thêm một cái lay nhẹ.



Naomi giật mình. Cái túi nhỏ trên đùi rơi xuống đất. Giờ thì cô đã tỉnh táo hẳn. Cô nhìn thấy một anh chàng đang cúi thấp người nói chuyện với cô. Một chàng trai dáng cao dong dỏng, khuôn mặt thanh tú với đôi mắt sáng đang nhìn cô. Đôi mắt đó ánh lên nét lo lắng.



- À, tôi không sao, cám ơn anh quan tâm. – Cô bối rối đáp.



Anh chàng ngồi xuống bên cạnh cô. Anh vui vẻ bắt chuyện.



- Tôi cũng đi chuyến bay này. Đây sẽ là một chuyến bay dài đây. – Anh nhoẻn miệng cười, nụ cười sáng bừng khuôn mặt.



- Vâng, tôi hi vọng mình có thể ngủ được một chút trên máy bay… – Naomi nói, cô cười nhẹ đáp lễ, cảm thấy đầu mình vẫn còn đau quá.



- Cô trông như đang sốt thật đấy, trông cô mệt mỏi lắm. – Anh nhìn chăm chú vào Naomi.



- Hay là tôi đi tìm dùm cô vài viên thuốc vậy nhé?!



- Không cần đâu, cám ơn anh. Tôi sẽ xin thuốc khi lên máy bay… Vả lại bây giờ cũng sắp đến giờ khởi hành rồi… – Naomi cảm thấy hơi ngượng và có ý tránh ánh nhìn của chàng trai.



- Vậy cũng được… À, nói chuyện nãy giờ mà quên hỏi, cô tên gì vậy? Tôi là Jangji, đây không phải là tên đầy đủ của tôi nhưng tôi thích mọi người gọi tôi như thế.



- Chào anh, Jangji! Tôi tên là Naomi.



- Xin chào, Naomi!!



Họ tiếp tục trò chuyện thêm vài câu nữa. Trong cái đầu đau nhức âm ỉ của Naomi lúc này càng không được hưởng sự yên tĩnh mà nó đang ao ước, bởi vì những câu hỏi cứ tuôn ra tới tấp, hết câu này đến câu khác. “Tại sao anh ta bắt chuyện với mình?” “Tại sao anh chàng này thân thiện với mình như vậy?” “Mình chưa hề quen anh ta từ trước, mình chỉ là một người lạ, sao lại vồn vã với mình như vậy?” “Anh ta có ý đồ gì chăng?” “Tính cưa mình à?” “Không thể nào, ai lại thích thú với một con bé đang mệt mỏi trông héo hon thế này chứ?” “Ai lại cưa nhau ở sân bay, một nơi mà thoắt gặp mặt đã thoắt chia xa thế này?” “Vậy thì, tại sao? Tại sao?…” Muôn vàn dấu chấm hỏi tung ra rồi



nổ lốp bốp như pháo hoa trong cái đầu ong ong của Naomi. Rồi loạt pháo hoa đó bỗng chấm dứt cái rụp vì …



- Mọi người bắt đầu xếp hàng lên máy bay rồi, chúng ta cũng phải đi thôi! Naomi để hành lý tôi xách giúp cho. Cô tự đi được chứ?



- Vâng… à, tôi tự đi được mà. Không sao đâu!



Cô vươn người tới phía trước lấy vali xách tay nhưng Jangji đã nhanh tay xách nó đi giúp cô. “Để tôi xách giúp cho.”



Naomi gật nhẹ đầu và nói:



- Vâng, cám ơn anh.



Cô choàng chiếc túi đeo nhỏ qua vai rồi tiến đến dòng người đang xếp hàng trước mặt. Cô thầm trách móc cái sự bệnh không đúng lúc của mình. Nếu đầu cô không đau, mắt cô không nhức thì cô đã có thể nhìn ngắm anh chàng mới quen nhiều hơn, trò chuyện nhiều hơn. Một anh chàng đẹp đẽ như vậy, lại ấm áp nữa, mà cô thì đang sốt nên không cảm thấy thoải mái khi trò chuyện chút nào. Cô tự thấy mình thiếu thân thiện. Cô ghét bị bệnh. Nhất là lúc này.





Lên máy bay, Jangji giúp Naomi cất hành lý nơi cô ngồi, rồi anh về chỗ của mình. Trên máy bay những hành trình dài thường có màn hình tivi trước mặt để khách xem phim, nghe nhạc giết thời gian. Bình thường thì Naomi sẽ thấy thích thú với việc này, cô sẽ mở tivi ngay khi chương trình phát sóng được khởi động. Nhưng lần này, vì cô không được khỏe nên cô chỉ muốn ngủ. Kế hoạch là cô sẽ chờ tiếp viên đi ngang để xin viên thuốc hạ sốt hay giảm đau gì đó, rồi sẽ làm một giấc. Hi vọng. Hi vọng.



Mười phút trôi qua, kế hoạch cũng đã hoàn thành. Cô xin được cả hai loại thuốc, hạ sốt và giảm đau. Cô thầm nhủ “Thế là ổn rồi nhé. Giờ chỉ còn là giấc ngủ dài đến khi hạ cánh mà thôi.” Cô kéo cái gối nhỏ và cái mền mà tiếp viên vừa trao cho, đặt mình ở một tư thế hơi ngả sang một bên. Cô ru mình vào giấc ngủ.





- Naomi ơi! Naomi! Cô phải thắt dây an toàn vào. Máy bay sắp cất cánh rồi!



Naomi choàng tỉnh. “Hả, ai vậy?” Sau vài giây định thần, cô thấy một gương mặt hơi quen quen nhìn mình cười cười.



- Jangji?? Sao anh ngồi đây? – Cô buột miệng hỏi.



- Ghế bên cạnh cô còn trống, sẽ không có ai ngồi nên tôi đã xin tiếp viên cho tôi lên ngồi với cô. Mà cô thắt dây an toàn ngay đi. Máy bay sắp cất cánh rồi.



Naomi vừa thắt dây an toàn, vừa buồn cười. Cô có vẻ đã đỡ mệt hơn nhờ hai viên thuốc cảm. Cô quay sang anh nói đùa:



- Chắc cũng có khi chúng ta là oan gia của nhau, nên mới hay chạm mặt!



Anh phá lên cười. Nụ cười thật sáng, thật đẹp.



Máy bay cất cánh. Họ rời Incheon, rời đất nước Hàn quốc xinh đẹp.