Các chị ơi, hôm nay ngồi viết ra những dòng tâm sự này là em vô cùng tuyệt vọng. Em yêu và cưới chồng em từ 2011, và có 1 bé trai 2 tuổi rất đáng yêu, phải nói là nó giống bố nó như coppy paste. Câu chuyện của em là, chúng em yêu nhau được khoảng 1 tháng thì bố mẹ anh ấy biết và bắt đưa về nhà và bắt cưới luôn thế là khoảng 3,4 tháng sau là chúng em cưới nhau, chồng em vốn dĩ là 1 người rất thông minh, nhưng lại sống ỷ lại và lười biếng. Lúc đó em cứ tự nhủ là có thể do bố mẹ anh chiều quá nên anh như vậy, có gia đình sẽ khác. và trước khi cưới em cũng biết là anh ấy chơi bời cờ bạc, cá độ đã rất nhiều lần báo nợ về nhà và bố mẹ phải trả cho đến mức gần tan cửa nát nhà. Trước khi anh nói cưới em, em hỏi sao anh lại quyết định lấy vợ? thì anh nói là anh chơi bời nhiều rồi, giờ muốn lập gd để tu chí làm ăn, em đã tin và ai cũng tin.


Nhưng các chị biết ko? cưới xong em với phát hiện ra con người anh ấy, không những phá phách mà còn lừa giá dối trẻ. khi cưới mẹ em cho em ít vàng bạc và tiền mà chồng em lấy chộm của em mang đi tiêu hết, em đi làm và có bầu được 2 tháng thì bị động thai em nằm viện mà chồng em đi chông em đi uống riệu cả đêm ko về. 6 tháng sau em có đứa thứ 2 cứ hi vọng là có con thì anh ấy sẽ thay đổi. nhưng ko, vẫn tính nào tật ấy, 1 mình em đi làm lo lắng cho con cái, đến khi ra ở riêng bố mẹ chồng cho 1 cái nhà 23m2 xay kiểu phòng trọ có gác xép, 1 mình em lo lắng mua xắm đầy đủ đồ đạc, ko thiếu thứ gì, lo nuôi con, lo tiền sinh hoạt phí, lo đối nội. còn ngoại em chả lo dc gì.


CHồng em suốt ngày rình xem em để nhẫn ở đâu thì mang đi cầm. cứ có cái gì hở ra là mang đi cầm. gần đây em về quê, lão ấy ở nhà mang xe và máy tính của em đi cầm, em ra HN thì mới biết ko có xe và máy tính đi làm. em nói với bố mẹ chồng, thực ra là nói ra cho họ biết thôi, thế mà ông bà cũng ko thèm nói gì. COn thì cũng ko và chưa bao giờ bón cho con 1 thìa cháo nào. thích thì đi qua đêm ko về. em thấy chán quá.


Em đã rất nhiều lần nghĩ đến việc li hôn,, nhưng nghĩ lại em thấy thương bố mẹ em và ko muốn mọi người phải suy nghĩ cho em, thương con em nó ko có bố. nhưng cứ sống thế thì em ức quá đi mất. biết làm sao hả các chị?


Em mong các chị cho em lời khuyên.:(