Tôi có một người bạn, học chung với nhau từ năm lớp 2 đến hết THPT. Chúng tôi là bạn chứ không thân. Năm lớp 11 bạn nói bạn thích tôi, tôi không quan tâm, năm lớp 12 bạn lại nói bạn yêu tôi, tôi từ chối, đến năm đầu đại học . hồi đó tôi học thai nguyên, bạn học Hà Nội, một lần nữa bạn lại tỏ tình... nhưng tôi vẫn nhất quyết từ chối. bởi với tôi quan điểm rất rõ ràng... tôi ko bao giờ yêu bạn mình. bởi yêu sẽ mất bạn... vậy đấy.


Từ lần đó bạn ko hề liên lạc với tôi, nếu có gặp cũng chỉ chào nhau rồi thôi. Một thời gian không lâu. qua một người bạn khác. tôi biết được bạn có người yêu... chúng tôi mỗi người đều sống cuộc sống của nhau... Một ngày nọ tôi vô tình vào phần tin nhắn đã lọc của facebook, là tin nhắn của bạn, bạn nói bạn chia tay với ng yêu bởi bạn không thể quên được tôi... tôi vẫn mặc kệ coi như chưa đọc được nhưng chữ đó...


Thế rồi theo sự sắp xếp của gia đình, tôi chuyển xuống học ở một trường đại học ở Hà nội trong khi chỉ vài tháng nữa tôi tốt nghiệp. chẳng biết có phải do bố mẹ tôi nhờ vả ko mà bạn đón tôi ở bến xe, giúp tôi tìm chỗ ở và hoàn tất thủ tục nhập học. Bởi lần dâud xuống Hà Nội nên tôi khá lạ lẫm, nên tuần đầu mọi thứ phải nhờ tới bạn. nhất là khi tôi đi lạc tôi lại phải gọi bạn tới đón... Tính tôi cũng dễ hòa nhập nên chỉ 2 tuần sau số lần tôi gọi cho bạn, số tin nhắn tôi gửi cho bạn cũng vơi dần. Tôi từ chối khi bạn rủ đi chơi, thâm chí bạn gọi nhiều lúc tôi chẳng buồn nghe... Bởi tôi vânz muốn chúng tôi chỉ là những người bạn đơn thuần. tuyệt nhiên ko thể tiến xa. Tôi là vậy đấy. Rồi cũng đến lúc bạn tốt nghiệp, tôi vẫn ra bến xe tiến bạn. chúng tôi lại không liên lạc với nhau. Khoảng hơn 1 năm sau. bạn gọi cho tôi bạn đang ở Hà Nội, bann muốn mời tôi cafe... uh thì cafe... sau hôm đó, bạn nhắn tin gọi điện thoại cho tôi liên tục khiênd tôi muốn ngột thở ( lại tỏ tình các bann ạ!) tôi mặc kệ. cho số bạn vào danh sách từ chối.


Thế rồi một ngày kia, tôi đi liên hoan với lớp, trong giải bóng đá nữ của trường. lớp tôi đạt giải nhất thì phải. Từ trước tới nay, tửu lượng tôi cũng thuộc dạng ưu nhưng chẳng bt cho vui quá hoặc do uống cả rượu lẫn bia nên tôi gục, trong lúc choáng váng, tôi vânz nhận ra bạn, bế tôi ra khỏi chỗ đó... rồi chẳng bt thêm gì nữa cho đênw khi tỉnh dậy , bạn nằm cạnh tôi, hai chúng tôi không mảnh vải...phản xạ tự nhiên. tôi hết toáng lên...bạn bịt miệng tôi gằn giọng nói tôi yên lặng. bạn đứng dậy mặc đồ, nói tôi cũng dậy mặc đồ ... nước mắt giàn dụa... thực sự tôi không bt chuyện gì đã sảy ra đối với tôi lúc ây... đầu óc tôi trônga rỗng... bạn nói chúng tôi phải ra khỏi đây. bởi bạn còn đi có việc. Nhưng trước khi khỏi cửa bạn không quên buông câu :" nhớ mua thuốc uống, không dùng bao đâu" ...... Hiện tại bạn sắp lấy vợ, dĩ nhiên tôi có thiệp mời. Tôi phải làm như thế nào đây? Tới dự đám cưới mà coi như không có chyyeenj gì sảy ra? chắc tôi không làm được. Hãy cho tôi lời khuyên ?


Gởi từ ứng dụng Webtretho của soicodoc123