Cô nhìn cái bánh được trang trí rất công phu trên bàn mình, tiếng lách cách mở cửa và các đồng nghiẹp của tôi bước vào chuẩn bi cho buổi họp. Chị Khánh ngúng nguẩy nhìn cái bánh nguýt dài:


- oh, chị tưởng em là kẻ thù của bánh ngọt chứ? đổi khảu vị khi nào vậy?


- Em đâu có thích.


- Chà, cái bánh nhìn ngon đến mê say vậy mà em ko ăn phí quá. Để chị mang cho bé Thảo...


- Ko chị, nếu bé Thảo thích thì em sẽ gọi người mang đến cái khác ngay. Còn cái này em được tặng, theo phép lịch sự thì cũng ko nên cho lại... Hoặc là ăn hoặc là cho vào thùng rác.


Cô vừa nói vừa liếc nhìn Tường Giang, khuôn mặt anh thoáng sự bối rối, hai ánh mắt chạm nhau. Họ đã li thân hơn 2 tháng. Một cuộc hôn nhân bí mật và có nhiều bẽ bàng.


Chương 1:


Trúc Ngân 27 tuổi, một cô nàng manh mẽ và đúng chuản của một phụ nữ hiện đại, học kinh tế và ra trường không bao lâu đã được cất nhắc lên vị trí trợ lý của tổng giám đốc, Trúc Ngân luôn là một hình tượng cho rất nhiều phụ nữ trẻ hướng đến.


Dáng cô thanh mảnh, cao gần 1m65, với khuôn mặt có chút sắc sảo và tham vọng quyền lực. Từ nhỏ gia đinh đã khổ sở nên Trúc Ngân tự đi lên bằng nỗ lực của bản thân.


Từ khi còn học cấp 1, cô đã tập tành bán buôn cho bạn bè trong lớp những món hang nhỏ xinh mà cô mua rẻ được, rồi chuyển sang bán những đồ độc lạ. Thú vui của cô là đi sưu tầm mấy thứ đó và bán lại lấy lời, dần dần cô có một tài sản nho nhỏ, cô dành một góc trong căn phòng khách tồi tàn để bán buôn. Khi lên lớp 10, cô đã đủ tiền thuê môt cửa hang ngoài phố, tìm ra các nguồn hàng đẹp từ nước ngoài để kinh doanh, từ nhỏ đã có dáng dấp một người có khiếu kinh doanh. Chính nhờ cửa hàng nhỏ đó mà Trúc Ngân phụ giúp gia đinh được không ít lần qua khốn khó.


Cha Trúc Ngân mất khi cô 5 tuổi, ,một mình Mẹ cô nuôi 4 anh em mà cô là em út, các anh trên đều bỏ học giữa chừng. Anh cả theo một nhóm người bảo đi buôn bán ở xa rồi ko về, anh thứ đi xuất khẩu lao động qua Trung Quốc một thời gian rồi mất liên lạc, còn mỗi anh ba ở nhà đỡ đần mọi việc nặng nhọc trong gia đinh, đi phụ hồ kiếm cơm sống qua ngày. Từ khi chồng mất và hai con đi biền biền, Mẹ Trúc Ngân trở nên trầm cảm và chỉ sống ru rú ở trong nhà, bà lo các việc cơm nước và nhận đan lát hàng thủ công, suốt ngày lặng lẽ đi ra đi vào như một cái bóng không nói một lời.


Trúc Ngân từ nhỏ đã ý thức được hoàn cảnh gia đinh nên luôn cố gắng phụ giúp các việc vặt trong nhà và không bao giờ đòi hỏi quần áo đẹp hay đồ chơi như các bạn cùng trang lứa. Hằng ngày Trúc Ngân đi học, tranh thủ về sớm phụ Mẹ nấu cơm, đan lát và dọn dẹp nhà cửa. Sông thiếu sự che chở của Cha, tình yêu của Mẹ và không khí ấm áp của gia đinh, Trúc Ngân luôn tự nhủ phải vươn lên không ngừng và giải thoát mình khỏi hoàn cảnh hiện tại.


Năm cô 15 tuổi, anh trai bị tai nạn xẩy chân rơi từ tầng 3 xuống rồi qua đời, Mẹ cô phát điên một thời gian rồi bệnh nặng. Năm cô 17 tuổi, Mẹ mất cô không còn một người thân nào để nương tựa.


Không thể chịu nổi cảnh tang thương trong căn nhà có quá nhiều nỗi đau như vậy. 18 tuổi, sau khi tốt nghiệp cấp 3. Cô gom hết toàn bộ vốn liếng từ cửa hàng nhỏ của mình, bỏ lên thành phố và lật cuộc đời mình sang một chương hoàn toàn mới, Sai Gòn hoa lệ - có hoa xen lẫn những giọt lệ đang đón chờ người phụ nữ không chỉ mọt lần chịu nỗi đau không còn chốn nương thân.