Cuộc đời mà, thật nực cười và luôn bất công, đến ngay cả những dòng tâm sự tôi cũng không thể viết hết ra, bởi tôi sợ bị trả thù. Tôi năm nay 20 tuổi. Ngày còn nhỏ, tôi luôn nghĩ sau này tôi sẽ là trụ cột gia đình, sẽ bảo vệ và làm cho gia đình tôi luôn được hạnh phúc. Tất cả mọi người, ai cũng đặt niềm tin vào tôi và coi đó như là một sự hiển nhiên, chắc chắn. Gia đình tôi quá hiền. Chị tôi sau này sẽ đi lấy chồng. Anh trai tôi thì rất nhát, ít ra ngoài, ít giao tiếp, bị mọi người coi là có vấn đề và chỉ có tôi là người coi anh bình thường và cũng là người thân thiết nhất đối với anh. Chính vì điều đó mà tôi luôn tự ý thức được rằng, mình mang trách nhiệm.
Khi đi học, tôi thường bị bạn bè bắt nạt cũng bởi vì cái tính quá hiền của tôi. Họ gọi tôi là "pê đê" hay "đồ đàn bà". Tôi đã không hiểu vì sao họ lại đối xử với tôi như vậy. Tôi đã cố để cho họ chấp nhận tôi. Lên lớp 6, tôi có người yêu nhưng họ vẫn xem tôi như vậy. Tôi đùa và vỗ mông một cô bạn trong lớp. Sau lần đó, họ tẩy chay và coi tôi như một thứ dư thừa, cặn bã của xã hội. Họ tha hồ thêu dệt và sáng tác ra một hình ảnh xấu xa về tôi. Và cả trường biết đến tôi, tôi nổi tiếng. Họ gọi tôi là: "dâm dê", "dâm dê đê tiện", "dê già", "dê cụ", "dê kỵ", "pê đê", "thằng ái", "ái nam ái nữ", "thằng đàn bà", "ô uế", "hèn nhát", ...
Tôi đã chỉ biết im lặng, bịt tai, nhắm mắt, cố nhẩm đếm để đánh lạc đi suy nghĩ, để ngăn sự sợ hãi và để ngăn cho dòng nước mắt như chỉ chực tuôn ra mỗi khi họ xúm lại la ó, cười đùa và nguyền rủa tôi. Việc đến lớp với tôi như là một địa ngục. Họ đem tôi ra làm trò tiêu khiển, sỉ nhục tôi. Và nếu có ai đó lỡ đem lòng thương hại thì sẽ bị ghét lây, nên họ sẽ phải tránh xa tôi ra. Tôi đã rất rất sợ, sợ phải đi học, sợ phải vào lớp, sợ giờ ra chơi và sợ mỗi tiết học rảnh rỗi. Mỗi khi về nhà, cố mỉm cười và tỏ vẻ mệt mỏi, để vùi mình trong chăn, rồi khóc. Màn đêm buông xuống, tôi cố suy nghĩ về viễn cảnh tương lai nhưng không thể tìm ra lối thoát. Tôi thèm khát được chuyển nhà, được chuyển trường nhưng điều đó tôi chỉ được xem trong phim, và nó là không thể đối với gia đình tôi. Tôi tuyệt vọng và chỉ biết khóc, khóc trong vô vọng.
Gia đình tôi quá tốt. Mẹ tôi luôn thánh thiện và tin vào trời phật. Còn chị tôi lúc nào cũng dạy tôi những điều đúng đắn, luôn bắt tôi phải học và cho tôi rất nhiều lời khuyên trong cuộc sống, chị lúc nào cũng tốt, hiếu thảo và trách nhiệm. Tôi đã không hiểu vì sao ông trời lại đối xử với tôi như vậy. Tôi bắt đầu sống mà chỉ biết "hận", tôi hận cuộc đời của tôi. Tôi không còn thiết gì chuyện học hành. Tất cả mục đích và lý tưởng sống của tôi bỗng chốc tan thành mây khói. Tôi khóc và thầm xin lỗi những người thân của tôi.
Lên lớp 8, tôi theo hắn đi vào con đường game online, và vì tôi muốn được như vậy. Sau đó là những tháng ngày bỏ học triền miên, với hắn và với game online. Mỗi một ngày nghỉ học là tôi lại thoát được một ngày bị bắt nạt. Tôi buông xuôi và tự nhếch mép với cuộc đời mình. Lên lớp 9, tôi vô tình biết được mình là "gay" sau khi đã quá yêu thầy giáo của mình. Tôi hoang mang, sợ hãi và đau khổ. Những câu hỏi bắt đầu xuất hiện trong đầu của tôi. Vậy là sau này tôi sẽ không thể có được một gia đình ư? Rồi ai sẽ sinh ra cho bố mẹ tôi những đứa cháu nội? Việc tôi sống được ở một nơi mà ai ai cũng ghét bỏ tôi đã là quá khó rồi, vậy mà tôi có thể sống được khi tôi lại là cái thứ quái quỷ này ư? Vậy ai sẽ chăm sóc cho bố mẹ tôi? Ai sẽ là người bảo vệ anh trai tôi đây?
Trước đó tôi đã tuyệt vọng rồi thì giờ đây tôi không còn biết gọi cái cảm giác này là gì nữa. Tôi chỉ biết vừa cười vừa khóc, tôi thèm được gào lên nhưng lại bị chặn ở cổ họng vì sợ người khác nghe thấy. Dẫu biết ai cũng sợ chết, nhưng nỗi sợ đó không đủ lớn bằng việc tôi sợ phải sống, tôi thèm được chết nhưng không thể, vì tôi là niềm hy vọng duy nhất của gia đình. Mỗi lần nhìn vào người thân, tôi khóc, cảm giác tội lỗi và vô dụng cứ đè nặng trong đầu của tôi. Tôi là kỳ vọng của bố mẹ. Mẹ tôi lúc nào cũng tin rằng, "ở hiền thì gặp lành" và điều đó sẽ đến với gia đình của tôi. Chị tôi thì luôn tin tôi giống chị, luôn đặt gia đình lên trên hết và sống có trách nhiệm, nhưng tôi đâu phải như vậy. Xã hội này quá phức tạp, anh trai tôi thì lại quá ngây thơ và ngốc nghếch. Tôi bắt đầu tự nói nhảm với chính mình. Cáu gắt với người thân. Rồi tự trách bản thân vô dụng, ích kỷ. Tôi nhắm mắt, tập trung và cầu nguyện, đếm từ một đến ba và mong sao cho khi mở mắt ra là mọi thứ sẽ thay đổi nhưng không có gì thay đổi. Đêm xuống, tôi vùi mình, quằn quại trong chăn, và khóc. Trước khi đi ngủ, tôi kiên nhẫn cầu nguyện để mong sao sau khi tỉnh dậy thì tất cả sự thật chỉ là một giấc mơ, nhưng có vẻ như ông trời đã không nghe thấy lời thỉnh cầu của tôi.
Sắp đến ngày thi lên cấp 3, hắn ta lật mặt, cười nhạo và đả kích rằng tôi sẽ thi trượt, tôi hiển nhiên không ngạc nhiên vì điều đó. Kết quả là tôi thi đỗ vào một trường công lập gần nhà. Học trường mới, mọi người nhanh chóng biết đến tiếng của tôi. Tất cả lại tránh tôi như tránh hủi. Trong lớp thì toàn những học sinh ưu tú và chăm học trong khi bản thân thì lại quá kém cỏi. Nhìn họ chỉ có học, học và học tôi lại càng thêm căng thẳng. Trong đầu tôi lúc nào cũng nặng trĩu những suy nghĩ. Tôi thờ ơ với tất cả, căng thẳng, mệt mỏi và tuyệt vọng. Đi trên đường mà tôi cứ nói chuyện với chính mình. Mặc dù không muốn chút nào nhưng cái đầu tôi không thể ngừng suy nghĩ được, và thỉnh thoảng tôi lại phải lấy tay đập đập vào đầu để mong sao cho văng hết nhưng suy nghĩ đó ra. Quá tuyệt vọng, tôi năn nỉ để mẹ cho đi xem bói vì tôi vẫn tin con người có số phận. Nhưng đi mỗi nơi, mỗi thầy phán một kiểu và không ai có thể làm thỏa mãn những câu hỏi đang nằm trong đầu của tôi nên tôi dừng lại và không còn chút niềm tin nào nữa. Tôi bỏ học sau khi biết bao lần cô giáo đến nhà và giúp đỡ.
Từ một người mai mối và anh trai tôi lấy vợ. Những tưởng từ giờ trở đi thì mọi thứ sẽ thay đổi và tôi sẽ lại có một mục đích sống nhưng tôi đã sai. Ngày qua ngày tôi phải chứng kiến cảnh chị dâu tôi mấm môi lẩm bẩm, nguyền rủa, trêu tức và hạnh hạ mẹ tôi. Anh trai thì trở nên điên loạn, thẫn thờ, sợ hãi và nói những điều có nghĩa mà tưởng chừng như vô nghĩa. Tôi chỉ biết im lặng, lặng lẽ vô hồn với một trái tim đau đớn đến tột độ. Mặc cho mẹ tôi quỳ lạy cầu xin chị dâu tha cho đứa con trai khờ dại nhưng chị dâu vẫn chỉ bĩu môi khinh bỉ và đáp lại "không dám, không dám." Tôi vẫn thường thức rất khuya vì không ngủ được, vì tim gan tôi đau nhói, cồn cào và thắt lại. Tôi luôn nhốt mình trong phòng vì rất rất sợ chị dâu. Mỗi lần đối diện với chị dâu là chân tay tôi run lên sợ hãi đến tột độ. Rồi tôi lại cố làm rỗng đầu bởi khuôn mặt đang vênh lên, ánh mắt khiêu khích hay nụ cười đang nhếch mép đầy thách thức kia. Dù đi làm đâu, dù có gồng mình lên hết sức thì tôi vẫn nhanh chóng trở về cái xác không hồn. Và không hiểu sao một câu nói thương hại từ một chị làm cùng lại khiến tôi cảm động?
- Không cảm xúc!
- Sao? Chị nói gì cơ?
- Chị nói em không cảm xúc. Vô hồn, ánh mắt em vô hồn.
Tại sao tôi lại phải cố gắng? Dù tôi có cố gắng đến mấy để cho cuộc sống tốt hơn thì tôi vẫn chỉ là một đứa con bất hiếu, một kẻ tội đồ, một kẻ ích kỷ, một kẻ vô dụng! Tôi không sợ cuộc sống nghèo khổ. Tôi không sợ phải sống lang thang không nhà không cửa. Nhưng tôi sợ, tôi sợ mình không thể chuộc lỗi với bố mẹ!
Mỗi sáng tỉnh dậy là tôi lại bắt đầu với một lồng ngực đập mạnh và sợ hãi. Họ hàng thì không thèm nói chuyện với tôi, họ coi đó như trò vui để xem, vì chị dâu tôi có tiền, vì gia đình tôi nghèo, và vì như họ nói: "Lũ đồng bóng dơ bẩn!". Ngày ngày đứng nhìn chị dâu quát mắng, hỗn lão và chọc tức bố mẹ, lồng ngực tôi co thắt, và tôi chỉ muốn tự moi tim và móc nội tạng mình ra. Sẽ chẳng ai có thể hiểu được cái cảm giác đó. Cái cảm giác mà đến ngay cả dùng dao rạch, gào lớn cũng không thể khiến tôi thoải mái hơn. Tôi chỉ muốn được chết. Tôi không thể thở. Tôi không thể thở. Tôi mệt mỏi quá. Và tôi muốn được nằm xuống... và nghỉ ngơi...
Không! Tại sao? Tôi vẫn mãi chỉ là một đứa con... "bất hiếu"!