Tôi bị trầm cảm đã mấy tháng rồi. Đây không phải là đợt đầu tiên. Hơn năm trước tôi cũng nghỉ việc và ở lì trong nhà mà chẳng đi làm việc gì cả. Sau một thời gian dài tôi lại đi làm nhưng chỉ được 1 năm thì lại khủng hoảng rồi nghỉ việc. Tôi thấy mình vô dụng và thất bại. Tôi không thoát ra được suy nghĩ muốn ở một mình mà không phải chỗ đông người vì tôi sống khép kín, ngại giao tiếp, luôn cảm thấy người khác coi thường vì ngoại hình cũng như học vấn của mình.


Những ám ảnh đó bắt nguồn từ bệnh tật dai dẳng từ bé, khoảng 7,8 tuổi gì đó, tôi cũng không nhớ nổi là từ bao giờ. Tôi bị polip mũi hai bên dạng tự miễn, tức là dù có phẫu thuật cũng không khỏi được, sẽ tái phát nhanh chóng. Đó là một cú shock sau khi tôi nghe được tin này từ bác sĩ. Vậy là hi vọng suốt 22 năm để thoát khỏi căn bệnh này bị dập tắt hoàn toàn. Tôi tức giận với số phận, ghét bản thân bệnh tật yếu đuối, cáu giận với mọi thứ. Đó là chuyên cách đây 4 năm. Giờ mũi tôi vẫn có polip, tôi không thể thở được nếu không có thuốc xịt, không thể nói được một cách bình thường vì giọng nghẹt mũi khó nghe, cũng vì tình trạng bệnh này nên tôi không thể làm tốt công việc dịch vụ khách hàng của tôi nên tôi cứ nhảy việc rồi nghỉ việc. Tôi không có bằng cấp để làm công việc giấy tờ mà không phải giao tiếp với khách hàng. Còn về việc tôi sống khép kín, ngại giao tiếp, tự ti thái quá thì lại là một quá trình đóng góp trải dài từ thơ ấu, thiếu niên, trưởng thành.


Gia đình tôi đông con, khó khăn, bố mẹ không thể chăm sóc một cách chu đáo như nhà có ít con. Bệnh của tôi tự miễn, tự cơ thể tôi sản sinh ra polip. Nếu bạn không biết nó là gì thì có thể tưởng tượng bạn nhét cục bông dài khoảng 6cm bít kín hai mũi. Những gì tôi nhớ được là hồi bé khi ngủ luôn thở bằng miệng, ngủ ngáy, chảy nước mũi và có hai cục thịt bầy nhầy lấp kín mũi và gần thò ra ngoài. Đến năm lớp 6 thì bố mẹ đưa tôi lên hà nội phẫu thuật những cũng chẳng tháy đổi gì sau đó. Cứ vậy, tôi sống với nó với tâm lý che dấu họ hàng, bạn bè, thầy cô. Khi học cấp 2 tôi còn bị thêm bệnh viêm nha chu khiến toàn bộ lợi bị sưng đỏ, chảy mủ, lợi thò dài xuống nhìn rất kinh khủng. Đi khám nha sĩ thì họ bảo đây là phì đại lợi, cho thuốc bôi cũng chẳng khỏi được. Cứ thế tôi không dám giao tiếp, không dám phát biểu trên lớp, khép mình lại để không ai biết tôi bệnh tật như thế nào. Khi bố mẹ hỏi bệnh mũi của tôi đỡ chưa thì tôi trả lời con thấy đỡ hơn rồi. Tôi cố gắng không khiến bố mẹ phải tốn thêm tiền vì mình. Tôi trải qua cấp 3 với tình trạng càng nặng hơn, tự ti hơn, những buổi trưa đi học về đau đầu, nhức mũi tới nỗi chỉ ước có thuốc gì đó để giúp tôi ngủ ngay lập tức. Bắt đầu từ hồi cấp 2 tôi không thể tập trung học rồi, trí nhớ không tốt và cả tình trạng ho hắng, khó thở luôn khiến tôi như một đống bầy nhầy đầy bệnh tật. Quãng thời gian đó tôi chẳng có mong muốn gì ngoài việc có thể thở bằng mũi khi ngủ, hoặc sáng hôm sau thức dậy polip trong mũi sẽ biến mất , hoặc lợi của tôi không kinh khủng như vậy để ít ra tôi có thể cười dù không nói chuyện được. Tôi học kém nhất trong nhà, mãi tới lần 2 mới thi đỗ một trường cao đẳng. Tới khi ra trường, tức là năm tôi 22 tuổi tôi quyết định nói ra tình trạng với bố mẹ vì tôi nghĩ tới nếu đi làm mà tôi vẫn bệnh tật thế này thì sẽ không thể làm gì. Sau cuộc phẫu thuật, tôi tích cực dùng thuốc xịt trong thời gian dài để tránh tái phát. Có thời gian ngắn tôi không phải dùng thuốc mà vẫn thở được, tôi mừng lắm. Sau đó đâu lại vào đấy, nhưng ít ra tôi cũng biết được cảm giác thở của người bình thường. Bệnh nha chu cũng đỡ hơn nhưng tôi vẫn rất ngại giao tiếp. Bác sĩ phẫu thuật cho tôi đã lắc đầu mà nói với chị tôi rằng: anh không hiểu tại sao nó chịu đựng được trong thời gian dài như vậy, lì quá. Tôi cũng chẳng biết tại sao. Tới khi biết lý do thì tôi cũng nhận ra đó là một dạng của trầm cảm đang ươm mầm mà tôi không biết. Có lẽ, nếu tôi bớt suy nghĩ, bớt tự ti thì tôi sẽ không phải sống cuộc sống như vậy trong mười mấy năm để tới bây giờ chịu hậu quả nặng nề hơn, đau khổ hơn.


Trầm cảm đã len lỏi vào cuộc sống của tôi từ lúc nào tôi không biết. Nhưng bây giờ tôi thấy mình không bình thường, quá tự ti, quá tiêu cực. Tôi thất bại trong mọi mối quan hệ cả với người thân, bạn bè, đồng nghiệp. Tình trạng sức khỏe yếu đuối khiến tôi suy nghĩ tiêu cực, sau khi suy nghĩ tiêu cực tôi lại thấy mình càng yếu hơn. Tôi ghét việc mình luôn sợ hãi đám đông, sợ giao tiếp nhưng tôi không biết làm sao để cải thiện vì tôi tự ti lắm. Tự ti về ngoại hình, bệnh tật, và cả học vấn vì tôi học một đằng lại làm việc một nẻo, giờ đây ngay cả công việc trái nghành học này mà tôi cũng không thể làm được. Tôi thấy bản thân thất bại hoàn toàn trong cuộc sống. Nhiều khi tôi muốn vực dậy bản thân, đi buôn bán cũng được nhưng tôi làm sao thoát ra được cảm giác của sự trống rỗng và suy nghĩ tiêu cực. Tôi không đi khám bác sĩ tâm lý vì nghĩ chỉ tốn tiền mà không giúp được gì, dù sao những vấn đề của tôi đã theo tôi mấy chục năm, đâu thể hết nếu chỉ dùng thuốc. Lên mạng tìm hiểu tôi thấy mình có triệu chứng giống trầm cảm. Tôi cố gắng làm theo những gì sách hướng dẫn để điều trị. Một trong số đó là tâm sự với người thân hay bạn bè để được chia sẻ và giúp đỡ. Tôi không trụ được nữa rồi. Nhưng khi tôi kể với chị gái tôi thì chỉ nhận được thái độ hờ hững ,thậm chí coi suy nghĩ của tôi chỉ là suy nghĩ quá, lười biếng không chịu làm gì. Sau rất nhiều lần nhận được thái độ hờ hững đó tôi vẫn quyết định phải nói ra những gì sảy ra trong đầu tôi lúc không thể chịu được. Vậy mà hôm qua khi tôi bảo nếu không chịu được nữa chắc em mua lọ thuốc ngủ cho xong luôn. Chị tôi bảo: chị cũng nghĩ nếu cứ sống vô dụng như vậy thì chết đi cho xong. Tôi phải làm gì đây vì mấy tuần nay tôi cứ luôn nghĩ tới cái chết trước khi nói ra ý định đó với người khác vì hy vọng sẽ có ai đó ngăn cản cái suy nghĩ kinh khủng đó của tôi. Nhưng ngay cả chị gái ruột của tôi cũng thấy phiền phức với tôi rồi thì tôi còn mong đợi gì đây.


Có lẽ một sự ra đi lại là một sự giải thoát cho tất cả mọi người, cho cả tôi nữa.