Chiều tan làm chạy về trong cơn mưa vội vã cuối năm , cô thích đi trong mưa và cố tình chạy thật chậm để cảm nhận những giọt mưa tạt thẳng vào mặt, hơi đau nhưng mát, làm cô liên tưởng đến độ phũ của những người đàn ông từng bước qua đời cô.
Cô chợt nhớ mối tình đầu tiên khi cả hai còn đi học, khi đó cô dc trãi qua một cuộc tình ngây ngô, dễ thương, giản dị vs anh chàng học giỏi gần nhà. Cô dc đưa đón quan tâm, yêu thương. Mối tình đầu đúng nghĩa trẻ con khi cô dành những j ngây thơ chân thành vs cả nc mắt cho cuộc tình.Cuộc tình cũng đến hồi kết, cô và anh chia tay cắt đứt liên lạc k gặp lại nhau lần nào nữa. Vài năm sau anh đi vào dĩ vãng, cô cũng có cuộc sống riêng. Một ngày đẹp trời cô lướt fb vô tình thấy danh sách bạn bè ai giống như anh, anh giờ khác quá, một đại gia mạc chượt, một ông chủ quán cafe acoustic, cô ngại ngùng inb hỏi có phải anh Bảo ngày xưa k, em là... một lúc lâu sau anh rep chắc em nhầm người rồi, nhà anh ngày xưa k phải ở đấy. 6 năm cô vẫn nhận ra anh còn anh...Cô hụt hẫng cả buổi chiều. Và cô hiểu ra ai rồi cũng khác, thời gian làm người ta thay đổi mọi thứ. Chỉ có tâm hồn cô là k chịu thay đổi. Suy cho cùng, sau những mối tình, điều đọng lại trong mỗi chúng ta là cuộc tình vs kỉ niệm chứ k phải người tình.
Cô lại nhớ chiều mưa 20 năm về trước, cô đi cùng mẹ đến bv phá thai, vì ba mẹ cô đã li hôn rồi & ba cô tệ bạc.một cô bé 8t k hiểu phá thai là gì cả, k hiểu chuyện gì xảy ra. Chỉ biết trong bụng mẹ là em và em sắp mất đi, bằng hết sức cô khóc tức tưởi bảo mẹ đừng bỏ em, cả hai mẹ con cô ôm nhau khóc mặc kệ mọi người nhìn. Sau cùng mẹ cô quyết định giữ em dù bao khó khăn vất vả. 20 năm sau cuộc sống mẹ con cô vẫn ổn, còn người có lỗi cũng đã trả giá. Và cô vẫn còn quá ngây ngô chưa nhận ra sự phũ của đàn ông cho đến khi cô lấy chồng, cô chọn chồng qua cách sống, cách đối nhân xử thế của họ vs gia đình, bạn bè. Cô và mẹ k màn danh lợi chỉ mong tìm dc người thật sự tốt. Nhưng đúng là chồng cô sống thật sự tốt vs bạn bè, gia đình, chỉ sống lỗi và phũ chỉ riêng mình cô. Cô tự hỏi do cô k tốt hay sao nhưng cô k tìm ra lý do gì cả.
Sau tất cả, cô đã nhận ra sự phũ của đàn ông, nhưng vẫn chưa muộn, cô chưa bao giờ trách họ, chắc là do số phận. Mỗi khi vô tình nghĩ đến cô chỉ cười ngao ngán, chua chát. Cuộc sống k đàn ông khiến cô vô cùng thanh thản, an yên bên gia đình, quay cuồng vs công việc, vs cô thế là đủ. Bao nhiêu nước mắt,cay đắng, tổn thương thế là đủ. Tất cả giúp cô mạnh mẽ vs trưởng thành.Cô hứa k để rơi giọt nước mắt nào nữa vì Đàn ông, tưởng tượng thôi cô cũng k cho phép. Cô chắc chắc đang hạnh phúc theo cách của cô và đàn ông họ vô cùng đáng yêu, chỉ là k ai dành cho cô cả./.