Anh đến với tôi, nhẹ nhàng như ánh ban mai buổi sáng. Khi mà trên con đường mệt mỏi mang tên tình yêu, tôi đã ngừng kiếm tìm....


Ngày đầu quen nhau, anh hỏi: Em đang làm gì, tôi nói: Em đang khóc, vì một người đàn ông. Uh, em cứ khóc đi, nhưng nhớ, là khóc ít thôi nhé.


Lần đầu tiên gặp nhau, sau chuỗi ngày ủ dột và buồn bã, không hiểu sao tôi lại thấy rất vui.


Ấn tượng của tôi về anh, lần đầu tiên, là một khuôn mặt đẹp và hiền.


Hàng ngày, anh quan tâm tới tôi bằng những thứ rất bình thường, chỉ là em có khỏe ko? đi làm có mệt ko? có vui ko? Tôi tặc lưỡi, đang tán tỉnh mà, bài này cũ quá. Rồi khi tán được rồi sẽ khác thôi. Tôi còn lạ gì những trò của bọn đàn ông. Khi mục đích cuối cùng là chiếm đoạt và lên giường với đàn bà. Tôi cười khẩy, mọi con đường đều dẫn tới thành Rome.


Anh rủ tôi đi xem phim, tôi nói: “yêu em, anh dám ko?” – Anh ngạc nhiên, suy nghĩ rồi nói: Cưới em anh còn dám, nữa là yêu. Tôi phá lên cười, đó là tên một bộ phim. Tôi chẳng ngây thơ thế đâu, tôi thử anh thôi.


Lần đầu tiên tôi biết là anh thực lòng yêu tôi, khi anh xót xa nhìn vết xước bé tẹo trên tay tôi, chưa có người đàn ông nào lo cho tôi như thế. Cùng lắm họ chỉ nhìn và hỏi: sao em vô ý thế


Lần đầu tiên, trong gần 30 năm cuộc đời của mình, trong số hàng chục đàn ông nói yêu tôi, thì anh, làm 1 cái việc rất đơn giản, là đắp chăn cho tôi, à ko, chính xác, là đắp chăn lên chân cho tôi, khi bàn chân lạnh giá của tôi thò ra ngoài. Các lần sau, là đắp lên cổ, vì anh lo, tôi sẽ bị ho.


Buồn cười thật, ai lại đi cảm động vì 1 người đàn ông đã đắp chăn lên chân, lên cổ cho mình như tôi?


Ex vừa cười cợt, vừa mỉa mai: Yêu à? Giỏi thì cưới đi! Lòng bất chợt cay đắng.


Không nhớ đã là lần thứ bao nhiêu, tôi nói với anh:


- Anh đi yêu 9x đi, yêu gái trẻ đi, yêu một cô gái bình thường đi


- Anh thích người như nào để em giới thiệu cho nhé?


- Anh đừng yêu em nữa.


- Mình làm bạn thôi.


- Hay là mình chia tay?


Câu trả lời của anh luôn là: Em đừng nghĩ nhiều nữa, anh sẽ không nói nhiều, thời gian và hành động sẽ là câu trả lời cho tất cả.


- Em làm anh mệt đầu quá


- Em lại nghĩ linh tinh rồi


- Nói thế là xúc phạm anh, biết chưa?


....................


- Anh đang nghĩ gì? Nói cho em biết


- Anh không nghĩ gì cả, anh chỉ đang nghĩ, anh phải làm thế nào để em được hạnh phúc, mà anh chưa làm được....


- Sao anh lại yêu em nhỉ?


- Anh không biết, chỉ là cảm giác muốn quan tâm, yêu thương em thôi


Anh, trẻ, đẹp trai, nhà có điều kiện, bản thân anh cũng rất giỏi, con gái theo không ít, toàn các em gái trẻ đẹp. Vậy mà anh lại yêu tôi, 1 người đàn bà đã qua 1 đời chồng và có 1 con trai, nhan sắc bình thường, ko có gì đặc biệt. Những lần đi bàn bạc công việc cùng nhau, trong đó có vài đứa bạn tôi giấu không nói, nhưng chúng nó, nhìn qua là biết anh yêu tôi. Giấu làm sao được, khi thỉng thoảng anh lại đưa tay lên vuốt tóc tôi, anh nắm tay tôi và ôm lấy bờ vai của tôi. Đi đường bao giờ anh cũng bỏ 1 tay nắm lấy tay tôi. Khi chia tay về nhà, chưa bao giờ anh quên ôm và hôn lên trán tôi, nhắc tôi ngủ sớm. Những hành động đơn giản như thế, ko hiểu sao tôi thấy ấm áp lắm.


- Này, em ko có nhớ anh ko?


- Không, chẳng nhớ tí gì


- Này, gọi cho anh có phải vì nhớ anh quá đúng ko


- Không, tưởng anh bị làm sao thì gọi thôi


Tôi yêu cái cách a lo lắng cho tôi, mắng mỏ vì thức khuya, đọc sách = điện thoại, vì cái cách a lo lắng gọi hỏi: lạnh thế này em có mang áo ấm ko? Khăn anh đưa cho đâu?


Ko hiểu sao, tôi vẫn ko đủ tự tin vào bản thân để tiếp tục đi bên cạnh anh nữa.


- Chúng mình là bạn, sẽ tốt hơn anh ạ.


.................Và kết thúc là những khoảng lặng dài đến vô tận.


Yêu thương, có lẽ, là khi ta biết ta cần phải buông tay vì hạnh phúc của người mà ta yêu...