Ở tuổi 22, em chưa từng cảm nhận thế nào là Tình Yêu. Bạn bè em, chị gái em, bước qua cùng một độ tuổi như em và đã hơn một lần, thậm chí là nhiều lần cảm nhận thứ tình cảm này, đã từng đau khổ, từng hạnh phúc, từng khóc thật to, từng cười thật tươi, từng hy vọng và đã từng thất vọng với nó. Mỗi một lần như thế, em, em sẽ luôn luôn đóng vai trò là người lắng nghe, là người im lặng ngồi bên cạnh, nắm tay bạn để chia sẻ, để nghe người bạn đó khóc và cười, và nói về người mà bạn ấy yêu. Em luôn luôn tỏ ra cảm thông: Ừ, mình hiểu. Ừ, mình hiểu bạn yêu người đó NHIỀU như thế nào ! Vâng, em luôn luôn nói như vậy, nhưng em đã luôn luôn tự nhủ thầm mình là: Nhưng bạn biết không, mình hiểu tất cả, chỉ duy nhất có một điều không hiểu: YÊU là gì ?
Em đã luôn luôn, không hiểu và không thể hiểu. Giữa hai người hoàn toàn xa lạ với nhau, không chung một giọt máu nào, không có chung một huyết thống nào, không trải qua bất kì một khoảng thời gian nào cùng bên nhau trong quá khứ, lại có thể có thứ tình cảm này. Làm sao, có một lần em đã hỏi thẳng người bạn đó, làm sao bạn có thể thương, có thể trân trọng, có thể coi một người mà trong suốt hai mươi năm qua của bạn chỉ trải qua cùng bạn một khoảng thời gian chưa đến một phần mười, mà thậm chí còn coi trọng người đó còn hơn chính gia đình thân yêu đã ở bên bạn trong suốt cả cuộc đời qua, mà thậm chí còn coi trọng người đó hơn chính bản thân bạn. Và bạn em, đã luôn luôn không thể trả lời em nhiều hơn một câu nói: Bạn chưa yêu, bạn chưa biết yêu là gì ? Ừ, bởi vì mình chưa từng trải qua thứ tình cảm đó, nên mình không thể hiểu. Mình đã không hiểu nổi thứ tình cảm phiền phức này.
Em đã nhìn lại mình. Em đã sinh ra và có mặt trên cuộc đời này đến hai mươi năm. Trong hai mươi năm đó, chưa một người nào thực sự khiến em cảm thấy quan trọng đến như vậy ngoài gia đình em. Cấp 2, cấp 3 và thậm chí là đại học, có lúc nào em cảm thấy say nắng không ? Một lần, hai lần, em bị ấn tượng bởi một người con trai nào đó. Hình ảnh của người con trai đó, tồn tại trong đầu em không quá 1 phút trong ngày, và không quá 3 ngày trong tháng, không quá 1 tháng trong năm. Thế nào là thích ? Thế nào là yêu ? Nếu yêu là có thể khóc vì người đó, có thể cười vì người đó, có thể vì một hành động của người đó mà hạnh phúc suốt cả ngày, có thể vì người đó mà buồn suốt một tháng, thì em chưa từng một lần có cảm giác đó. Hay là bạn thuộc thế giới những người thứ ba ? Bạn hỏi ? Em nhìn bạn, và bảo: Xin lỗi, nhìn bạn mình không có cảm giác nào. Ha ha, hay là bạn thuộc thế giới những người thứ tư ? Thứ tư ? Thế giới những người không có tình yêu. Ừm, cười. Và em nghĩ lại. Em, em cảm thấy, thật may mắn. Ít nhất mình không bị phiền phức bởi thứ tình cảm vô nghĩa này. Thực sự đã nghĩ như thế.
Nhưng mà thứ tình cảm kì lạ đó đã đến với em. Có một người ngoài gia đình em khiến em cảm thấy lo lắng nếu người đó đau, cảm thấy buồn thương nếu người ấy khóc, cảm thấy hạnh phúc vì thấy người ấy cười. Em, em sẽ không dùng cụm từ "Tình yêu" để nói về người đó. Em sẽ dùng cụm từ "Một người em thực sự thực sự quan tâm về". Em sẽ dùng cụm từ đó, và em muốn hỏi, làm thế nào để thoát ra khỏi thứ rắc rối này.
Ba tháng trước, em, trong những ngày tháng rảnh rỗi của việc làm luận văn, đã nghĩ đến làm một công việc gì đó. Em đã không làm một công việc gì trong suốt 04 năm vừa qua. Mình cần phải đi làm. Mình cần thoát khỏi những ngày nhàm chán. Và trong những giờ phút thơ thẩn như thế, em đã apply vào bất cứ những gì em thấy lạ lạ, hay hay, hài hài. Tiêu chuẩn công việc của em. Và em đã bắt gặp tờ job description đó ở trường đại học. Công việc này hoàn toàn chẳng liên quan đến việc em đang học ở hiện tại, cũng sẽ chẳng giúp gì cho em trong tương lai. Nhưng em cứ thử apply. Em viết email vào lúc trưa, và 2 tiếng sau, điện thoại reng. Và em đã gặp người đó. Và kể từ đó, em đã vướng vào mớ rắc rối này.
Lần đầu tiên em gặp mặt trực tiếp người đó, là khi em tới phỏng vấn. Đó chính là người phỏng vấn em, và nhận em vào vị trí thực tập sinh. Không phải là người Việt Nam. Khuôn mặt trẻ con, và em thậm chí đoán người đó hơn em chỉ khoảng một hai tuổi. Khi người đó bước vào phòng, em thậm chí nghĩ thầm: "Anh này nhỏ bé, và dễ thương". Người đó bắt đầu nói chuyện với em.
Tâm lý của một kẻ phỏng vấn chơi chơi khiến em khá thoải mái. Em đã rớt hơn hai mươi cuộc phỏng vấn rồi, thêm một cái nữa có làm sao. Em bảo với người đó: Anh muốn tuyển người biết về toán, tôi không học về toán đâu. Không sao. Em lại tiếp tục: Anh bảo anh cần người biết về phần mềm này, biêt gõ code lập trình, tôi xin thú thực với anh, chương trình lập trình duy nhất tôi biết là Pascal. Bạn có biết gì về Visual Basic không ? Ha, chương trình đồ hoạ ấy à, tôi không biết (Trên thực tế, đó là ngôn ngữ lập trình). Nhưng em lại tự tin vỗ ngực, tôi giỏi về Pascal nhất trong lớp (Em đã không nói rõ rằng lớp của em là lớp chuyên Anh, một lớp mà động đến cái máy tính là một cuộc chiến sinh tử). Người đó nhìn em đầy nghi ngờ. Em tiếp tục, anh biết đấy, tôi rất giỏi học hỏi (hay học lỏm). Lại nhìn em nghi ngờ. Cuối cùng, em nghĩ, xin lỗi, tôi đã làm mất thời gian của anh mất rồi. Và em hỏi: Có phải tôi là người duy nhất apply vào vị trí này không. Người đó gật đầu. Em cười, tất nhiên rồi, anh muốn tuyển một người biết về toán học, lại giỏi lập trình, lại giỏi tiếng Anh, lại am hiểu về lãnh vực này, mà anh lại dán thông báo ở một trường xã hội nhân văn. Nếu là anh, tôi sẽ dán nó ở trường kinh tế.
Ấn tượng về em quá "tốt", hay là vì chẳng có ai apply vào vị trí này như em nói, (em nghĩ là do vế thứ hai) nên một tuần sau, người đó bắt đầu gọi cho em, bảo : Bạn có tới làm hay không ? Không salary, không benefit. Ai chịu làm chứ ? Nhưng mà em, em đã dại dột đồng ý. Em đã dại dột, thực đó.
Em bắt đầu vào làm từ ba tháng trước, và kết thúc vào giữa tuần này. Một công việc kỳ cục, không salary, không benefit, không kinh nghiệm quý báu gì. Văn phòng có sáu người, nếu tính cả em. Người quản lý trực tiếp em, là người đó. Với ba người chị gái, em cảm thấy dễ chịu. Em đã luôn luôn là một hot boy giữa đám bạn gái. Với hai người còn lại, em thấy hơi phiền. Em đã luôn luôn gặp rắc rối khi làm việc với người khác giới. Một là ông sếp lớn, luôn cười ha ha khi trả lời điện thoại. Với ông này, em nhủ thầm: Tôi sẽ không phiền gì ông, ông cũng không phiền gì tôi. Và người đó.
Em vẫn nhủ thầm: Anh này là một cậu em nhỏ bé và dễ thương. Và em đã gọi người đó bằng cụm từ: small boss của tôi. Với người đó, chiến lược của em cũng tương tự. Không nói chuyện ngoài công việc. Và em đã triệt để áp dụng chính sách: Cố gắng tỏ ra là một người dịu dàng, một thực tập sinh nghe bảo gì thì làm nấy, dịu dàng như Bitis nâng niu bàn chân Việt vậy đó. Và luôn luôn, giữ một khoảng cách.
Những ngày đầu tiên. Tháng đầu tiên trôi qua, dường như em đã thành công trong việc giữ khoảng cách. Không nói gì với người đó ngoài công việc. Những lúc muốn tán gẫu với mọi người, em sử dụng tiếng Việt. Những lúc người đó hỏi em những vấn đề ngoài công việc, em cười tươi trả lời trong thế đề phòng. Không bao giờ hỏi người đó những vấn đề cá nhân. Người đó hiểu em muốn giữ khoảng cách. Và đối xử với em theo cách mà em đã tạo ra.
Tháng thứ hai. Em đã cảm thấy có đôi chút thoải mái. Đóng kịch mãi chán quá. Em đâu có như đôi dép xốp kia, em là dép rơm, dép rạ ạ. Và thay vì nói Yes với người đó mãi, em lại cãi. Em không nói, Yes nữa, khi em không hiểu hay không đồng ý nữa. Em nói : Yes, but. Em nói : Không. Em bảo: Anh nghĩ thế này, tôi lại nghĩ thế khác. Em cãi: Nhưng đó là lỗi tại anh. Em lầm bầm: Vì anh bảo tôi làm như thế, trong khi thời gian thì ngắn như thế này. Là người làm việc nhiều với em nhất, người đó nhận ra bản chất của em nhanh chóng. Và, những khi như vậy, người đó cười.
Em luôn nghĩ người đó nhỏ bé và dễ thương. Nhưng khi người đó cười, em cảm thấy sự dễ thương của người đó tăng lên. Mặt người đó đôi lúc khá giống Hary, mà khi người đó cười, sự dịu dàng trong nụ cười ấy làm tim em có vấn đề. Mọi người trong phòng thường hay khen người đó, và trong lòng em thường hay cãi : Chưa gặp ai hiền như anh này đâu. (Tôi cũng hiền... giả bộ chứ bộ). Anh này tốt nghiệp từ hai trường đại học danh tiếng nhất thế giới đó (Tôi cũng học từ trường tốt chứ bộ). Anh này dễ thương (Tôi, tôi cũng tự thấy mình dễ thương). Nhưng người đó thực sự dễ thương.
Tháng thứ ba, giữa em và người đó khoảng cách đã bớt hơn một chút. Ít ra, người đó đã bắt đầu đối xử với em như bình thường hay đối xử với người khác, đôi lúc cũng chủ động nói chuyện với em. Em cũng như vậy. Nhưng em cố gắng tránh ngồi riêng với người đó ra. Em tránh nói chuyện riêng của mình ra. Em cố gắng tránh nhìn cách người ấy cười. Em cố gắng tự nhủ: Anh này xấu tính, giữ riêng một hộp socola một mình. Anh này hảo ngọt, ăn hết kẹo dừa rồi kiến nó làm tổ trên bàn anh luôn. Em tự nhủ: Anh này hơi bị ... girly một xíu, chắc vì vầy mà ông sếp bự ưa thích. Em nghĩ mọi cách giảm sự dễ thương của người ấy đi. Vì, tim em, em cảm thấy thực sự nó có vấn đề mất rồi...
Em đã cố gắng vượt qua căn bệnh tim mạch vớ vẩn này. Tim em có vấn đề, em phải tìm cáh chữa. Dù sao.. em hoàn toàn hiểu rằng có lẽ người đó chẳng có một chút gì đặc biệt với em. Người đó không bị bệnh như em bị bệnh đâu. Chẳng qua, em là small trainee của người đó, nên người đó mới làm việc nhiều với em, mới nói chuyện với em. Nên em đã ra đi. Thứ tư tuần trước, em tuyên bố em sẽ rời đi. Em không ở đây nữa. Không lương mà. Em nghĩ. Không benefit gì cả. Em tự nhủ. Và, thêm căn bệnh tim mạch chết tiệt này nữa. Em nên quên đi.
Ngày cuối cùng. Sau một mớ rắc rối gọi là chia tay với mọi người, em ngồi lại và giao các chương trình cho người đó. Người đó đã kiên nhẫn chờ đến 6 h để đợi em giao lại các chương trình, và em bị cuốn vào một mớ rắc rồi với các việc khác. Em giao các code mà em đã viết cho người đó. Không chạy.
Người đó đã kiên nhẫn chờ đến 8 h hơn. Vẫn không chạy. Em, em đã cười, hay giả vờ cười suốt một ngày. Em khóc. Em thấy mệt mỏi. Ngày hôm nay,em phải thoát ra khỏi căn bệnh tim mạch naỳ. Em phải ra đi. Người đó bảo, hay mai bạn lên lại xem thế nào, bây giờ thì đi về thôi. Em khóc và bảo, không, và tôi muốn rời khỏi nơi này ngay lập tức. Tôi, em nói, ... tôi không hề muốn ở đây. Em đã không nhìn vào người đó. Em nhận ra, thực sự người đó không cười.
Sau đó, người đó đã tự mình sửa chương trình. Gọi điện cho em, bảo em không cần lên nữa. Em đã đi được mấy ngày rồi. Nhưng em vẫn đau. Và đã hơn một lần em khóc. Tim của em thực sự có vấn đề chăng ? Em thấy mệt mỏi lắm rồi.