em chán quá các anh chị ơi,em buồn quá nên lên đây chia sẻ với các anh chị.Em thấy tìm việc bây giờ sao mà khó thế.Em ở Bắc Ninh,muốn xin làm ở khu công nghiệp,nhà em ở thành phố bắc ninh nên tiện đi lại.Nhưg mãi mà k được.Em tốt nghiệp đại học chuyên nghanh kế toán,tiếng anh giao tiếp được nhưng hôm nay em thi tuyển vào Canon BN,vào được vòng 2 thì trượt vì run quá.Em buồn lắm,vừa khóc một trận ra trò...hic
Mình đọc gần hết 10 cuốn kia rồi, thích nhất giết con chim nhại, hay cực kỳ. Tuy nhiên đừng hòng ai dụ đc mình đọc chang vạng nhé.
Em đọc rất kỹ câu chuyện của chị. Vì chị nói là chị không muốn mọi người phán xét về việc ai đúng ai sai trong chuyện này mà chỉ muốn mọi người cho lời khuyên để tháo gỡ, em rất hiểu và tôn trọng mong muốn đó của chị. Tuy chị không kể rõ về tính tình của bố mẹ chồng trong nhà nhưng em hiểu thì bố chồng chị khá gia trưởng, bảo thủ và có sĩ diện cao với hàng xóm láng giềng. Tính cách này của bố chồng chị có 1 phần giống với tính của bố đẻ em. Những người có tính cách như vậy thường rất cố chấp. Chị cũng đã thấy rõ điều đó vì đã 1 năm rồi mà gia đình chồng vẫn không tha thứ cho chị. Đáng lẽ ra, khi việc này xảy ra, chồng chị phải là người ở giữa để lắng nghe và hòa giải 2 bên, vì chỉ có anh ấy mới có thể giúp chị. Theo em nghĩ chị nên gặp chồng chị, nói hết tất cả những suy nghĩ của chị trong thời điểm này, chị rất muốn xin lỗi bố chồng và hàn gắn tình cảm với gia đình chồng (tất nhiên mọi chuyện sẽ không thể như xưa). Nếu chồng chị vẫn còn yêu chị và nghĩ cho con thì sẽ cùng chị giải quyết vấn đề. Mọi chuyện đã đến nước này thì viết bản kiểm điểm cũng chẳng làm tình hình xấu đi được, Tòa án không thể chỉ vin vào cái bản kiểm điểm của chị với gia đình chồng mà tước quyền nuôi con của chị. Em nghĩ việc bắt chị viết bản kiểm điểm chỉ thể hiện tính gia trưởng của bố chồng chị với gia đình thôi.
M chỉ có ý kiến thế này: Rõ ràng chủ top sai nhưng hành động của bố chồng bạn như thế m cũng ko chấp nhận được.- Cả gia đình chồng bạn cũng như chồng bạn không chấp nhận bạn nữa đâu vì nếu thật sự bố chồng bạn muốn con trai m hạnh phúc, cháu nội mình còn đầy đủ bố mẹ thì đã không khăng khăng bắt bạn phải viết giấy như vậy. Bắt như vậy là cố chấp, để cho bạn thấy xấu hổ, phải thấy nhục. Nếu là mình m sẽ không viết. - Về nhà xin lỗi bố mẹ chồng. Bằng mọi cách đón con quay về Hà Nội. Điều này bạn ko làm đc thì dần dần bạn sẽ mất con (Lỡ có ly hôn chồng bạn sẽ nói bạn ko thể nuôi con, bằng chứng là cháu đang phải ở với bố và ông bà) Bạn cũng ko việc gì phải làm đơn ly hôn. Để chồng bạn làm nếu anh ấy muốn.
Mình cảm ơn mọi người đã dành cho mình nhiều thời gian.
- sau khi đăng topic này 2 năm thì mình ly hôn xong. Con ở với mẹ.
- 1 năm sau đó mình đi du học & con ở với ông bà ngoại. Tâm thế lúc đi là mình vẫn thấy hai bên đều vừa sai vừa đúng.
- tâm thế đó thay đổi 180 độ trong 2 năm đi học. mình học hỏi được rất nhiều Về cuộc sống, sự dung hoà, sự khôn khéo,... . Soi chiếu vào việc đã xảy ra, mình thấy cái ngu dốt của mình. Mình cũng nhìn lại hành động của mỗi người trong nhà chồng cũ dưới góc nhìn của họ, hiểu hành vi & lời nói của họ, hiểu vì sao họ nghĩ thế, quyết định thế...
- nhờ sự trưởng thành đó, mình về lại Vietnam làm ăn với tâm trạng bình an.
- 3 năm tiếp theo mình nuôi con 1 mình & phát triển kinh tế. Trong 1 lần trở lại Châu Âu mình gặp bạn đời hiện nay. Bạn đã bảo lãnh cả mẹ con mình sang sống cùng.
- mình thấy may mắn vì đã ly hôn. Dù hoàn cảnh dẫn đến ly hôn không êm ả. Cái may mắn lớn nhất là mình đã không ở lại cuộc hôn nhân đó để phải tìm cách dung hoà 2 hệ giá trị quá khác biệt.
- mình hài lòng với lựa chọn được sống với hệ giá trị của mình, trưởng thành lên, và không còn ghét bất kỳ ai bao gồm cả bản thân mình trong câu chuyện đã qua.