Hix, đứa đầu bú 27m sữa vẫn tràn trề, k biết ốm là gì, thằng 2 đến 6m là nhất định k bú mẹ, ốm vặt miết. Mẹ thì đau đầu tìm hiểu các loại sữa.
tự dưng hình thành tính cách ỳ và chậm .đi học cô giáo dặn những điều cần nhớ cả lớp viết xong và nhớ hết về hết rồi mình cháu mình ngồi lại chép những điều cần cô giáo dặn vào vở ..ông ngồi ngoài đợi nửa tiếng k thấy cháu đâu cả vào lớp thấy mặt cháu đang nghệt ra nhìn lên bảng mãi k viết dc 1 dòng cứ như đơ đơ ấy. đòi chơi thì k ai bằng cứ thích gì làm đấy mẹ có gọi 10 câu thì cũng như điếc.đi lên cầu thang thì bò bằng 4 chân. chơi với e thì toàn xúi e chơi dại ( e đang đi dép thì kéo dép của e làm e đập đầu xuống đất) đang ăn cơm thì chạy ra ăn caramen hoặc cái gì khác vừa ăn vừa nằm bò ôm gối.. v..v..v nhiều thứ lắm mình sợ lắm thực sự là ám ảnh của mình
Lại tới vấn đề ăn uống hic hic. Chị tớ ( thực ra là chị chồng tớ) ở cùng với nhà tụi tớ,hàng ngày chứng kiến cảnh chị ấy cho ăn mà oải kinh khủng kiếp. 4 tuổi vẫn ăn cháo vì lý do: nó ăn cơm chậm lắm, ko đợi được hic. Khi đi học về không được ăn thêm cái gì nữa cả, ăn bất kì cái gì về i như rằng mẹ nó càu nhàu đến mệt, kể cả ông bà cũng bị nói luôn, vì con bé cứ ăn thêm cái gì là ăn rất chậm, dù rằng ăn cháo. Mà đã ăn chậm thì mẹ nó oánh, oánh kinh khủng luôn í, nói mãi, bảo mãi như chị ấy không nghe, mình chứng kiến cũng thấy oải luôn, có lúc bảo luôn: Cháu ăn như vậy là do chị ko chịu rèn rũa, lúc nào cũng nhanh, nhanh, nhanh để chị lên ngủ ah, chỉ ko biết nghĩ cho con, chị đánh nó như thế nó làm sao chịu được. Con bé 4t mà được có 11kg, phát điên lên được. Mà lúc nào cũng ép con phải ăn đủ suấtCon mình, 1 tuổi....ăn uống thì ngồi 1 chỗ, ăn ko ngậm, ăn xong muốn làm gì thì làm.....nếu thấy con chán ăn cháo là thôi, ăn bù sữa. Mình cho ăn phở, miến, thay đổi cho con đỡ chán
Vắt sữa cho con uống đi bạn, bé nhà mình cũng bỏ bú mẹ từ 3m, giờ hơn 7m mình vẫn vắt sữa đều đặn cho con uống nên ko bị mất sữa
Nghe bạn tả 1 em bé bình thường mà cứ như bị bệnh gì ý nhỉ, nếu là cháu ruột bạn thì bạn có nói nó như này ko, dù gì cũng là trẻ con bạn ạ. Mà trẻ con thì đứa ngoan mấy cũng có lúc hư, lúc nghịch, đứa nhanh nhẹn thông minh mấy cũng có lúc chậm chạp . Không biết bạn đã có con chưa nhỉ, chứ nuôi con rồi sẽ thấy nhiều cái còn sợ, còn "ám ảnh" hơn ấy, thế đã ăn thua gì
Trộm vía bạn có 1 đứa con biết đói, biết thích ăn, và uống, nhưng cũng nên thông cảm với những người có con như chị bạn
Trước khi sinh mình cũng nghiên cứu đủ cả, nào là ADKN, ko ăn rong, ko ăn quá lâu, ko ăn thì uống sữa bù, ăn đa dạng, bla bla. Vậy mà vẫn phải chào thua con, lười ăn kinh điển luôn. Uh thì bỏ 1 bữa ko sao, bữa sau ăn bù, nhg đến 10 bữa ăn bù như thế mà con chỉ ăn vài miếng thì bạn có điên lên ko, sữa uống rất ít. Giả sử ăn thế mà vẫn phát triển bt thì ko nói làm gì, đây thả ra ko ép 1 thời gian là lại xuống ngưỡng gần SDD, đề kháng kém, hơi 1 tý là ốm đau. Con ko ăn làm mẹ cũng bị chán ăn theo, stress lắm. Vậy là dẹp hết pp nọ kia, miễn sao cho được miếng cơm miếng cháo vào mồm. Tớ cũng có 1 thời gian ngày 6 lần cắp nách con ra ngõ ăn và uống sữa, khi nào ăn hết thì về, mẹ mệt phờ, nhg như thế thì con mới chịu ăn 1 tý và tăng cân. Bé nhà tớ có đợt ốm, đã lười ăn thì chớ 2,3 ngày hầu như ko ăn gì, người như cái xác ve, thế là tớ phải xay cháo nhuyễn ra rồi bơm xi lanh vào mồm, con la khóc ỏm tỏi nhg thà thế còn hơn là để nó lả ra đấy, rồi phải đi bệnh viện truyền thì quá tội.
Bé sau nhà tớ thì còn bé chưa nói trước được gì. Nếu được bé chịu khó ăn và thích ăn thì mẹ dứt khoát ko ép, để con tự quyết định chuyện ăn uống, còn nếu ko thì mẹ cũng lại phải can thiệp, như bé đầu, chứ để con thấp bé nhẹ cân SDD so với bạn bè, xót xa lắm.
KO phải ai nuôi con như vậy cũng là thiếu kiến thức chăm con, phải nương theo con cả thôi, và chỉ có mẹ mới biết làm thế nào là tốt nhất cho con mình