Đọc cái đoạn này cứ hình dung ra ông bà ngoại của thằng cu Ỉn nhà tớ. Bà về già có phần trái tính, khó tính hơn nhiều & hay dỗi vặt, lại thỉnh thoảng ghen tuông. Ông thì chiều bà vô cùng, chăm chút cho từng ly từng tí, bà mệt, ông xoa bóp, cạo gió, nấu cháo, nấu phở mang lên tận phòng ép bà ăn từng thìa một. Có lần bà mệt cả ngày không ăn uống gì, sáng sau ông dậy sớm, hì hục nấu cháo gà, hành, tía tô, bà đỏng đảnh hậm hực "người ta ốm mà nấu cháo gà để nguyên da, mỡ thế sao ăn được", rồi nhất định không thử dù chỉ 1 miếng. Ông dỗ mãi "anh dậy từ 5h sáng nấu cháo, gà & cháo mềm lắm đấy, ăn thử đi". Mình nhìn thấy, bảo "Cháo bố nấu ngon thế, cho con xin 1 bát ạ". Ông quắc mắt gầm lên (kiểu xả vs vợ thì ko xả, đem ra xả với con) "Mẹ mày ốm thế kia mới phải ăn cháo, để đấy tí mẹ đỡ mệt rồi ăn, ra ngoài kia mà ăn phở!"
Hị hị... Chết cười!
Nhà Henry dự là sau này cũng vậy nhỉ!
Gởi từ ứng dụng Webtretho của Page1307
Trâm ơi, em thế nào rồi? đọc tin báo qua email của em làm chị thấy thương quá.
Vì cái lẽ gì mà lại phải tạm chia xa trong những ngày mưa triền miên như thế hả em?
Xa nhau vì giận hờn thì còn ít buồn đau hơn là xa nhau mà vẫn yêu thương nhau đến thế.
tạm xa một chút thôi rồi đừng xa nhau nữa thì có đươc không!!??