Thịnh hành
Cộng đồng
Thông báo
Đánh dấu đã đọc
Loading...
Đăng nhập
Đăng nhập
Tạo tài khoản
Đăng nhập qua Facebook
Đăng nhập qua Google
Bài viết
Cộng đồng
Bình luận
làm gì khi phát hiện chồng ngủ với gái, xem sex...
Tôi khóc không phải vì ghen mà vì phẫn nộ tại sao chồng tôi lại đi tán tỉnh bạn thân của tôi? Rủ cô ấy đi nghỉ dưỡng và đi chơi. Cô ấy thì ly dị chồng nhưng không hề tâm sự với tôi mà lại tâm sự với chồng tôi.
Rốt cuộc đàn ông và đàn bà đến với nhau cùng vì tình dục phải không? Vì thứ dục vọng thấp hèn đó mà đánh mất tự trọng, đánh mất tình cảm thân thiết... tôi khóc cả đêm nhưng ngày hôm sau vẫn đưa con đi học và đi làm như bình thường. Tôi tránh đối diện với ánh mắt của chồng vì tôi không biết nhìn con người ấy như thế nào nữa. Cả ngày hôm đó tôi không biết phải nói gì tôi cứ im lặng, sự im lặng đó làm tim tôi đau và như có ai bóp nghẹt. Sự tin tưởng của tôi đựoc đáp trả là sự lừa dối như thế này đây.
Tối ngủ chồng vòng tay ôm tôi. Tôi đẩy ra hét lên "Anh bỏ ra. Đừng chạm vào người em" sau nhiều lần gặng hỏi thì tôi cũng chút hết nỗi niềm của mình. Chồng tôi thanh minh rằng chỉ là sự động viên an ủi và quý cô ấy như 1 người bạn. Tôi ko tin điều đó nhưng vì sự yếu đuối của bản thân và cũng chưa có gì đi quá xa nên tôi tha thứ và cố gắng lấy lại niềm tin ở chồng cũng như cố gắng xây đắp lại hạnh phúc gia đình. Tôi chăm sóc chồng nhiều hơn, dành thời gian hỏi han chia sẻ nhiều hơn, nhổ tóc, nặn mụn, đấm lưng... những điều nhỏ nhặt để hàn gắn.
Một đêm khác, sau gần 2 tháng tôi ko động vào máy chồng vì tôi tự nhủ " tim không thấy mắt không đau" nhưng sự tò mò lại kích thích tôi. Tôi mò mẫm mãi mới vào được zalo của anh. Tôi sững sờ khi đọc được những dòng chat của anh với 1 người nói về cảm giác sau khi quan hệ và cô ta đã chiều chuộng chồng tôi như thế nào. Tim tôi như có ai đó bóp nghẹt. Tôi không thể khóc được. Tôi nằm cả đêm nhìn lên trần nhà. Đây là chồng tôi ư? Là người đàn ông đầu ấp tay kề suốt ngày thề thốt yêu thương tôi đây ư? Đây là bản chất con người anh được dấu kín mà bấy lây nay vì tin tưởng nên tôi bị mờ mắt không thấy hay qua thời gian anh đã đổ đốn như thế này?
Lần này tôi quyết tâm im lặng đến cùng để tìm ra sự thật. Nhưng đến ngày thứ 3 từ sau chuyện đó tôi thật sự kiệt sức. Trưa hôm đó chồng tôi bảo đón tôi đi ăn. Tôi đồng ý, tôi nghĩ hôm nay tôi sẽ nói hết vì tôi ko chịu đựng nổi nữa rồi. Ngồi trong quán ăn trong lúc chờ món ra anh nhìn tôi và bảo "em nhìn em xem, em gầy quá, không còn ra hồn người nữa rồi, nhìn xơ xác lắm, anh không thấy đẹp"
Tôi bóng gió xa xôi: " vì ai mà em người không ra người như thế này chứ"
Rồi lúc sau món ăn ra anh lấy đũa cho tôi và bảo: " ơ, em có đồng hồ mới àh?"
Tôi cừoi rất nhẹ như thể cừoi lớn hơn sợ làm đau chính mình: "hừm, đồng hồ này em em tặng sinh nhật. Em đã đeo nó nửa tháng nay rồi anh ạ. Trước đây mọi điều về em anh nều nắm rõ, giờ đây cái đồng hồ em đeo nửa tháng anh mới thấy. Hay nhỉ"
Rồi anh có vẻ như đoán ra điều gì đó cắm cúi ăn. Tôi gẩy gẩy đũa cho qua bữa. Ăn xong tôi bảo "ra cafe ngồi đi" anh nói giọng gượng gạo: "kinh, vợ mình hôm nay rủ cafe" rồi anh dừng xe trước 1 quán cafe vắng, trưa nắng hanh nên quán lại càng vắng lặng.
Tôi bắt đầu thở dài và trút nỗi niềm.
"Anh nhớ lại xem, tình yêu của chúng ta đã bắt đầu như thế nào? Nhớ lại xem cuộc sống gia đình của chúng ta đã trải qua những khó khăn gì? Gần 7 năm bao nhiêu khó khăn vất vả đều vượt qua vậy mà đến lúc vợ chồng có 1 chút thì anh đi ngủ với gái qua mặt em" Tôi nói đến đây thì bị ngắt lời: Em nói luyên thuyên cái gì?
"Em không luyên thuyên. Em có bằng chứng rõ ràng em mới nói. Anh nhìn bản thân em đi. Nếu luyên thuyên mà em lại tiều tuỵ xơ xác như này sao? Anh với nó bắt đầu từ khi nào? Và bgio khi em biết rồi thì anh định như nào?"
Chồng tôi im lặng hồi lâu rồi trả lời : " anh ko định như nào cả. Anh không muốn giải thích thanh minh nhưng không phải như em thấy. Anh với nó không có tình cảm gì hết. Chỉ vì anh quá áp lực về công việc về cuộc sống nên anh đã sai. Cho anh xin lỗi."
Tôi muốn cười quá đi. Chồng tôi nói lí do và lời xin lỗi nó đơn giản vậy đấy. Tôi vẫn ngồi nhìn ra ngoài cửa quán cafe. Từ lúc biết điều này kì lạ là tôi chưa rơi 1 giọt nước mắt nào. Tôi cảm thấy mạnh mẽ và sức chịu đựng của tôi như được tiếp thêm cấp số nhân dù bản thân đã kiệt quệ tinh thần lắm rồi.
Cuộc nó chuyện kéo dài gần 2h đồng hồ. Và chốt lại tôi nói với anh. Tôi ko cần nghe thanh minh gì hết. Mọi lý do tôi đều cho là không chính đáng. Tôi sẽ giải thoát cho anh và giải thoát cho chính bản thân mình vì tôi ko tin vào những cảm cúc của tôi cũng như không thể tiếp tục được nữa. Cứ nghĩ đến hình ảnh tôi đọc đượctrong đoạn chát là tôi thấykinh tởm. Anh ôm tôi xin tha thứ tôt hất tay ra và bảo đừng có ôm hay động vào người tôi. Tôi kinh tởm lắm. Gì có thể dùng chung được nhưng chồng thì không. Rồi chúng tôi đi về và kéo dài sự im lặng đến 2 ngày sau.
Gởi từ ứng dụng Webtretho của Lamvy103
01:36 SA 05/12/2016
l
Lamvy103
Hóng
257
Điểm
·
1
Bài viết
Gửi tin nhắn
Báo cáo
Lên đầu trang
Rốt cuộc đàn ông và đàn bà đến với nhau cùng vì tình dục phải không? Vì thứ dục vọng thấp hèn đó mà đánh mất tự trọng, đánh mất tình cảm thân thiết... tôi khóc cả đêm nhưng ngày hôm sau vẫn đưa con đi học và đi làm như bình thường. Tôi tránh đối diện với ánh mắt của chồng vì tôi không biết nhìn con người ấy như thế nào nữa. Cả ngày hôm đó tôi không biết phải nói gì tôi cứ im lặng, sự im lặng đó làm tim tôi đau và như có ai bóp nghẹt. Sự tin tưởng của tôi đựoc đáp trả là sự lừa dối như thế này đây.
Tối ngủ chồng vòng tay ôm tôi. Tôi đẩy ra hét lên "Anh bỏ ra. Đừng chạm vào người em" sau nhiều lần gặng hỏi thì tôi cũng chút hết nỗi niềm của mình. Chồng tôi thanh minh rằng chỉ là sự động viên an ủi và quý cô ấy như 1 người bạn. Tôi ko tin điều đó nhưng vì sự yếu đuối của bản thân và cũng chưa có gì đi quá xa nên tôi tha thứ và cố gắng lấy lại niềm tin ở chồng cũng như cố gắng xây đắp lại hạnh phúc gia đình. Tôi chăm sóc chồng nhiều hơn, dành thời gian hỏi han chia sẻ nhiều hơn, nhổ tóc, nặn mụn, đấm lưng... những điều nhỏ nhặt để hàn gắn.
Một đêm khác, sau gần 2 tháng tôi ko động vào máy chồng vì tôi tự nhủ " tim không thấy mắt không đau" nhưng sự tò mò lại kích thích tôi. Tôi mò mẫm mãi mới vào được zalo của anh. Tôi sững sờ khi đọc được những dòng chat của anh với 1 người nói về cảm giác sau khi quan hệ và cô ta đã chiều chuộng chồng tôi như thế nào. Tim tôi như có ai đó bóp nghẹt. Tôi không thể khóc được. Tôi nằm cả đêm nhìn lên trần nhà. Đây là chồng tôi ư? Là người đàn ông đầu ấp tay kề suốt ngày thề thốt yêu thương tôi đây ư? Đây là bản chất con người anh được dấu kín mà bấy lây nay vì tin tưởng nên tôi bị mờ mắt không thấy hay qua thời gian anh đã đổ đốn như thế này?
Lần này tôi quyết tâm im lặng đến cùng để tìm ra sự thật. Nhưng đến ngày thứ 3 từ sau chuyện đó tôi thật sự kiệt sức. Trưa hôm đó chồng tôi bảo đón tôi đi ăn. Tôi đồng ý, tôi nghĩ hôm nay tôi sẽ nói hết vì tôi ko chịu đựng nổi nữa rồi. Ngồi trong quán ăn trong lúc chờ món ra anh nhìn tôi và bảo "em nhìn em xem, em gầy quá, không còn ra hồn người nữa rồi, nhìn xơ xác lắm, anh không thấy đẹp"
Tôi bóng gió xa xôi: " vì ai mà em người không ra người như thế này chứ"
Rồi lúc sau món ăn ra anh lấy đũa cho tôi và bảo: " ơ, em có đồng hồ mới àh?"
Tôi cừoi rất nhẹ như thể cừoi lớn hơn sợ làm đau chính mình: "hừm, đồng hồ này em em tặng sinh nhật. Em đã đeo nó nửa tháng nay rồi anh ạ. Trước đây mọi điều về em anh nều nắm rõ, giờ đây cái đồng hồ em đeo nửa tháng anh mới thấy. Hay nhỉ"
Rồi anh có vẻ như đoán ra điều gì đó cắm cúi ăn. Tôi gẩy gẩy đũa cho qua bữa. Ăn xong tôi bảo "ra cafe ngồi đi" anh nói giọng gượng gạo: "kinh, vợ mình hôm nay rủ cafe" rồi anh dừng xe trước 1 quán cafe vắng, trưa nắng hanh nên quán lại càng vắng lặng.
Tôi bắt đầu thở dài và trút nỗi niềm.
"Anh nhớ lại xem, tình yêu của chúng ta đã bắt đầu như thế nào? Nhớ lại xem cuộc sống gia đình của chúng ta đã trải qua những khó khăn gì? Gần 7 năm bao nhiêu khó khăn vất vả đều vượt qua vậy mà đến lúc vợ chồng có 1 chút thì anh đi ngủ với gái qua mặt em" Tôi nói đến đây thì bị ngắt lời: Em nói luyên thuyên cái gì?
"Em không luyên thuyên. Em có bằng chứng rõ ràng em mới nói. Anh nhìn bản thân em đi. Nếu luyên thuyên mà em lại tiều tuỵ xơ xác như này sao? Anh với nó bắt đầu từ khi nào? Và bgio khi em biết rồi thì anh định như nào?"
Chồng tôi im lặng hồi lâu rồi trả lời : " anh ko định như nào cả. Anh không muốn giải thích thanh minh nhưng không phải như em thấy. Anh với nó không có tình cảm gì hết. Chỉ vì anh quá áp lực về công việc về cuộc sống nên anh đã sai. Cho anh xin lỗi."
Tôi muốn cười quá đi. Chồng tôi nói lí do và lời xin lỗi nó đơn giản vậy đấy. Tôi vẫn ngồi nhìn ra ngoài cửa quán cafe. Từ lúc biết điều này kì lạ là tôi chưa rơi 1 giọt nước mắt nào. Tôi cảm thấy mạnh mẽ và sức chịu đựng của tôi như được tiếp thêm cấp số nhân dù bản thân đã kiệt quệ tinh thần lắm rồi.
Cuộc nó chuyện kéo dài gần 2h đồng hồ. Và chốt lại tôi nói với anh. Tôi ko cần nghe thanh minh gì hết. Mọi lý do tôi đều cho là không chính đáng. Tôi sẽ giải thoát cho anh và giải thoát cho chính bản thân mình vì tôi ko tin vào những cảm cúc của tôi cũng như không thể tiếp tục được nữa. Cứ nghĩ đến hình ảnh tôi đọc đượctrong đoạn chát là tôi thấykinh tởm. Anh ôm tôi xin tha thứ tôt hất tay ra và bảo đừng có ôm hay động vào người tôi. Tôi kinh tởm lắm. Gì có thể dùng chung được nhưng chồng thì không. Rồi chúng tôi đi về và kéo dài sự im lặng đến 2 ngày sau.
Gởi từ ứng dụng Webtretho của Lamvy103