Thịnh hành
Cộng đồng
Thông báo
Đánh dấu đã đọc
Loading...
Đăng nhập
Đăng nhập
Tạo tài khoản
Đăng nhập qua Facebook
Đăng nhập qua Google
Bài viết
Cộng đồng
Bình luận
Các bố các mẹ đơn thân HN nào thích offline!!!...
Mình tuổi Mậu Ngọ, đúng là Trai Canh Mậu Quả có khác, vất vả quá. Thực ra là do mình chọn nhầm chồng, vớ phải đúng 1 kẻ vũ phu, ích kỷ và keo kiệt, ai bảo mù quáng vì yêu cơ chứ. Mặc dù anh ta lại rất yêu vợ con, nhưng với mình thì nó chả gq được gì khi tình cảm của mình nguội lạnh. Sống sao nổi với loại chồng đó cơ chứ. Ly dị từ giữa năm ngoái, chấp nhận ra đi tay trắng nên tới giờ mình vẫn còn ngơ ngác. Không biết rõ về pháp luật nó khổ thế đấy. Anh ta yêu cầu là muốn anh ta có mặt ở Tòa thì mình phải chấp nhận nuôi con và không được chia bất kỳ khoản tiền nào cả (mình được mang theo cái xe máy để đi làm). Mình chấp nhận. Đến cái con ng đó còn ko tiếc, tiếc chi mấy đồng tiền nguội lạnh. (Mặc dù anh ta hiện có cổ phần ở cty cũng chừng hơn 1 tỷ gì đó). Đành căn răng chịu đựng nuôi con 1 mình. Số tiền trợ cấp của anh ta hàng tháng cũng gần đủ để đóng tiền học phí, mình cũng chả muốn đòi hỏi hơn, nhưng mình hận cái con ng ấy quá, tới giờ anh ta vẫn nuôi hy vọng đòi quay lại, đâu có biết mình căm hận anh ta đến mức nào.
Dắt con về nhà bố mẹ đẻ với 2 bàn tay trắng, lại thất nghiệp nữa. Giờ thì đã làm Trưởng phòng tại 1 Tập đoàn rồi, nhưng cũng chưa biết tương lai thế nào. Đàn ông giờ chả tin được ai, thấy hãi là đằng khác. Nhiều lúc chả biết nên chọn con đường nào để đi: suốt đời làm 1 bà mẹ đơn thân hay cố đấm ăn xôi thêm tập nữa, chỉ sợ “tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa” thôi. Thấy tương lai vẫn còn mờ mịt quá. Mà giờ thì thấy rất thoải mái, cả năm trời chả cần đến cái thứ gọi là “đàn ông” nữa. Nhưng những lúc nghe ông bà mắng con mình lại thấy ấm ức quá, chẳng lẽ lại bước tiếp đây, sợ vớ phải chông lắm rồi. Ôi cuộc đời, có ai biết ra sao ngày sau….
01:09 SA 21/05/2014
Nỗi niềm tìm tiếp tập 2 của mẹ đơn thân (phần 2)
Nói đến chuyện tìm tiếp tập 2 mà thấy buồn cười, chắc kiểu ng như mình có mà ế suốt đời, bị 1 cha nội "công an PCCC" nhắn cho quả tin nhắn hỏi thăm tình hình gia đình mà mình im re, chả dám nhắn lại, mà chả biết nói gì, chả lẽ lại chửi, hix. Gặp kiểu này thì ba con xử lý sao đây. À mà tớ ko hiền đâu nhé hihi
01:07 SA 21/05/2014
Hội các ông bố bà mẹ đơn thân tại TPHCM đây. Mọi...
Mình tuổi Mậu Ngọ, đúng là Trai Canh Mậu Quả có khác, vất vả quá. Thực ra là do mình chọn nhầm chồng, vớ phải đúng 1 kẻ vũ phu, ích kỷ và keo kiệt, ai bảo mù quáng vì yêu cơ chứ. Mặc dù anh ta lại rất yêu vợ con, nhưng với mình thì nó chả gq được gì khi tình cảm của mình nguội lạnh. Sống sao nổi với loại chồng đó cơ chứ. Ly dị từ giữa năm ngoái, chấp nhận ra đi tay trắng nên tới giờ mình vẫn còn ngơ ngác. Không biết rõ về pháp luật nó khổ thế đấy. Anh ta yêu cầu là muốn anh ta có mặt ở Tòa thì mình phải chấp nhận nuôi con và không được chia bất kỳ khoản tiền nào cả (mình được mang theo cái xe máy để đi làm). Mình chấp nhận. Đến cái con ng đó còn ko tiếc, tiếc chi mấy đồng tiền nguội lạnh. (Mặc dù anh ta hiện có cổ phần ở cty cũng chừng hơn 1 tỷ gì đó). Đành căn răng chịu đựng nuôi con 1 mình. Số tiền trợ cấp của anh ta hàng tháng cũng gần đủ để đóng tiền học phí, mình cũng chả muốn đòi hỏi hơn, nhưng mình hận cái con ng ấy quá, tới giờ anh ta vẫn nuôi hy vọng đòi quay lại, đâu có biết mình căm hận anh ta đến mức nào.
Dắt con về nhà bố mẹ đẻ với 2 bàn tay trắng, lại thất nghiệp nữa. Giờ thì đã làm Trưởng phòng tại 1 Tập đoàn rồi, nhưng cũng chưa biết tương lai thế nào. Đàn ông giờ chả tin được ai, thấy hãi là đằng khác. Nhiều lúc chả biết nên chọn con đường nào để đi: suốt đời làm 1 bà mẹ đơn thân hay cố đấm ăn xôi thêm tập nữa, chỉ sợ “tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa” thôi. Thấy tương lai vẫn còn mờ mịt quá. Mà giờ thì thấy rất thoải mái, cả năm trời chả cần đến cái thứ gọi là “đàn ông” nữa. Nhưng những lúc nghe ông bà mắng con mình lại thấy ấm ức quá, chẳng lẽ lại bước tiếp đây, sợ vớ phải chông lắm rồi. Ôi cuộc đời, có ai biết ra sao ngày sau….
01:02 SA 21/05/2014
CLB những người chuẩn bị ra, đang ra và đã từng...
Mình tuổi Mậu Ngọ, đúng là Trai Canh Mậu Quả có khác, vất vả quá. Thực ra là do mình chọn nhầm chồng, vớ phải đúng 1 kẻ vũ phu, ích kỷ và keo kiệt, ai bảo mù quáng vì yêu cơ chứ. Mặc dù anh ta lại rất yêu vợ con, nhưng với mình thì nó chả gq được gì khi tình cảm của mình nguội lạnh. Sống sao nổi với loại chồng đó cơ chứ. Ly dị từ giữa năm ngoái, chấp nhận ra đi tay trắng nên tới giờ mình vẫn còn ngơ ngác. Không biết rõ về pháp luật nó khổ thế đấy. Anh ta yêu cầu là muốn anh ta có mặt ở Tòa thì mình phải chấp nhận nuôi con và không được chia bất kỳ khoản tiền nào cả (mình được mang theo cái xe máy để đi làm). Mình chấp nhận. Đến cái con ng đó còn ko tiếc, tiếc chi mấy đồng tiền nguội lạnh. (Mặc dù anh ta hiện có cổ phần ở cty cũng chừng hơn 1 tỷ gì đó). Đành căn răng chịu đựng nuôi con 1 mình. Số tiền trợ cấp của anh ta hàng tháng cũng gần đủ để đóng tiền học phí, mình cũng chả muốn đòi hỏi hơn, nhưng mình hận cái con ng ấy quá, tới giờ anh ta vẫn nuôi hy vọng đòi quay lại, đâu có biết mình căm hận anh ta đến mức nào.
Dắt con về nhà bố mẹ đẻ với 2 bàn tay trắng, lại thất nghiệp nữa. Giờ thì đã làm Trưởng phòng tại 1 Tập đoàn rồi, nhưng cũng chưa biết tương lai thế nào. Đàn ông giờ chả tin được ai, thấy hãi là đằng khác. Nhiều lúc chả biết nên chọn con đường nào để đi: suốt đời làm 1 bà mẹ đơn thân hay cố đấm ăn xôi thêm tập nữa, chỉ sợ “tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa” thôi. Thấy tương lai vẫn còn mờ mịt quá. Mà giờ thì thấy rất thoải mái, cả năm trời chả cần đến cái thứ gọi là “đàn ông” nữa. Nhưng những lúc nghe ông bà mắng con mình lại thấy ấm ức quá, chẳng lẽ lại bước tiếp đây, sợ vớ phải chông lắm rồi. Ôi cuộc đời, có ai biết ra sao ngày sau….
01:00 SA 21/05/2014
thời buổi khó khăn thế này thì nên kinh doanh gì...
Mình mệnh Hỏa, hix, đang thất nghiệp, nhiều ý tưởng kinh doanh mỗi tội hông có vốn. Bạn nào muốn hợp tác thì alo mình nhé ( 0925 tám bảy 1188).
03:42 SA 09/12/2013
m
MeGiaHung
Bắt chuyện
911
Điểm
·
6
Bài viết
Gửi tin nhắn
Báo cáo
Lên đầu trang
Dắt con về nhà bố mẹ đẻ với 2 bàn tay trắng, lại thất nghiệp nữa. Giờ thì đã làm Trưởng phòng tại 1 Tập đoàn rồi, nhưng cũng chưa biết tương lai thế nào. Đàn ông giờ chả tin được ai, thấy hãi là đằng khác. Nhiều lúc chả biết nên chọn con đường nào để đi: suốt đời làm 1 bà mẹ đơn thân hay cố đấm ăn xôi thêm tập nữa, chỉ sợ “tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa” thôi. Thấy tương lai vẫn còn mờ mịt quá. Mà giờ thì thấy rất thoải mái, cả năm trời chả cần đến cái thứ gọi là “đàn ông” nữa. Nhưng những lúc nghe ông bà mắng con mình lại thấy ấm ức quá, chẳng lẽ lại bước tiếp đây, sợ vớ phải chông lắm rồi. Ôi cuộc đời, có ai biết ra sao ngày sau….