Thịnh hành
Cộng đồng
Thông báo
Đánh dấu đã đọc
Loading...
Đăng nhập
Đăng nhập
Tạo tài khoản
Đăng nhập qua Facebook
Đăng nhập qua Google
Bài viết
Cộng đồng
Bình luận
Nhắm mắt, yêu em...
Hơn 3 ngày đã trôi qua kể từ khi Tịnh Lâm tới nhà Vương Nhật sống. Cuối cùng thì bản thiết kế cũng sửa xong, chỉ còn 3 ngày để hoàn thiện mẫu ra mắt. Hải Yến sốt sắng tìm gặp Vương Nhật.
- “Cậu đã có phương án nào thay thế chưa? Ban lãnh đạo công ty rất sốt ruột vì chúng ta chậm trễ hơn nhiều so với các đối thủ. Ngày ra mắt sản phẩm sắp tới, trong khi đó các bên khác họ đã chào sân mẫu mới và bắt đầu nhận được rất nhiều phản hồi tích cực cũng như đơn đặt hàng, còn chúng ta vẫn án binh bất động. Có kịp không vậy Vương Nhật”
Vương Nhật nhìn sự nôn nón của Hải yến và mỉm cười:
- “Sắp xếp cho mình một cuộc họp gáp với ban lãnh đạo công ty để thông báo về tiến độ của dự án nhé. Báo với họ ràng, sẽ nhanh thôi, không quá tốn thời gian của họ”
Cuộc họp được tổ chức sau đó chỉ vài phút. Tất cả mọi người đều có mặt đầy đủ và hồi hộp chờ đợi. Ông Vương Quân vẫn đủng đỉnh như phong cách thường thấy:
- “Trưởng phòng Vương yêu cầu một cuộc họp gấp, chúng tôi đang sẵn sàng nghe thông báo đây. Không biết anh có biết chỉ còn 3 ngày nữa là buổi giới thiệu sản phẩm của tất cả các công ty hàng đầu cả nước về lĩnh vực trang sức diễn ra. Các bên họ đã tung ra thị trường mẫu của họ hàng tuần nay rồi. Đó là cách để họ thu hút khách hàng và độc chiếm đầu tiên. Cậu định bao giờ mới cho chúng tôi xem bản thiết kế mới đây? Mẫu ban đầu dù không cần biết là cậu copy của họ hay họ lén lút xem bản của cậu thì cũng không thể dùng được nữa? Còn 3 ngày? Cậu định làm chúng ta bẽ mặt, một tập đoàn hàng đầu về trang sức lại không thể cho ra đời một sản phẩm tử tế? Chúng tôi cần mẫu sản phẩm ngay trong ngày mai!”
Giọng ông Vương Quân mỗi lúc một cương quyết hơn. Nhưng đổi lại, Vương Nhật vẫn bình thản:
- “Sẽ không có bản thiết kế nào được ra mắt tại tập đoàn cả. Các vị cũng sẽ như những khách hàng, sẽ được biết đến sản phẩm ngay trong buổi giới thiệu. Nghĩa là tôi sẽ không công bố sớm cho tới khi buổi triển lãm chính thức diễn ra. Sản phẩm lần này, chỉ duy nhất mình tôi và người chế tác được biết, còn lại, không ai cả”
Ông Vương Quân đứng bât dậy không giữ nổi bình tĩnh mà đập bàn:
- “Cậu coi tập đoàn này là cái gì? Là chỗ chơi của cậu chắc? Cậu là một người mới, năng lực ra sao còn chưa được thẩm định. Ban đầu, khi chúng tôi cho cậu nhận dự án lần này cũng là vì nể nang. Chúng tôi đặt cả danh dự, uy tín của tập đoàn vào cậu. Chúng tôi cần phải xem bản thiết kế cũn như sản phẩm mẫu trước khi tung ra thị trường. Không thể để cậu tự ý thích đưa cái gì ra thì đưa được, nếu sản phẩm đó không ra gì, chẳng khác nào chúng ta đã tự mình bôi nhọ danh dự của tập đoàn. Không thể nào có chuyện đó”
Vương Nhật quay sang nhìn chú:
- “Chú đừng lo. Có thể bản thân cháu không đủ để mọi người tin, nhưng số cổ phần mà cháu được hưởng từ công ty này chắc sẽ khiến mọi người cho cháu một cơ hội chứ?”
- “Cháu nói vậy là ý gì?”
- “Thưa mọi người. Ai cũng biết tôi là cháu nội của Tổng giám đốc, có thể, vị trí mà tôi đang nắm giữ lúc này chỉ là chức trưởng phòng nhưng ai cũng hiểu, bố tôi là con trai cả của ông tôi. Do đó, số cổ phần mà bố tôi được hưởng không hề nhỏ. Tôi cam kết nếu lần ra mắt sản phảm này thất bại, tôi sẽ gửi lại toàn bộ cổ phần đó cho quý vị. Tất nhiên, quý vị ngồi đây sẽ ngẫu nhiên sẽ được tăng thêm cổ phần từ phía tôi. Tôi không nói suông, tôi đã làm văn bản, có luật sư chứng kiến. Vì vậy, điều mà quý vị cần bây giờ là tôn trọng tôi, để tôi tự làm dự án lần này, và cho tới khi ra mắt sản phẩm, phiền quý vị tới dự như một người khách để xem chúng ta có gì? Như vậy được chứ?”
Những gương mặt đang giãn dần ra theo chiều hướng cười thỏa mãn. Một số người ban đầu phản đối gay gắt giờ lại nhanh chóng thay đổi thái độ. Một người khẳng khái:
- “Nếu cậu đã có niềm tin vào bản thân mình như thế, chúng tôi cũng muốn thử đặt niềm tin vào cậu xem sao. Hi vọng, cậu không làm chúng tôi thất vọng”
Nói rồi, ông ta đứng lên rời khỏi cuộc họp, những người còn lại cũng xì xào: “Vậy cứ thế đi...” rồi cũng nhanh chóng rút lui. Nhìn theo dáng họ, bao gồm cả ông Vương Quân trong đó, Vương Nhật cười khểnh: “Các ông tin tôi ư? Không,thực ra các ông đang mong tôi thất bại”!
***
Cuối cùng thì ngày đó cũng đã tới, buổi sáng, Vương Nhật đứng ngắm mình trước gương và băn khoăn về màu cà vạt.
- “Anh nên chọn chiếc màu xanh lam, tôi nghĩ nó hợp với anh hơn”
- “Cảm ơn”
Vương Nhật nhanh tay thắt chiếc cà vạt vào cổ áo rồi cầm cặp tài liệu bước ra khỏi nhà.
- “Trưởng phòng... Tôi có thể đi cùng anh không?”
- “Không, cô ở nhà và chờ đợi tin tốt lành từ tôi đi. Tối nay đừng nấu cơm, chúng ta sẽ ra ngoài ăn mừng”
- “Tôi không biết phải nói gì, nhưng... cố gắng lên nhé. Hi vọng chúng ta sẽ thành công”
- “Không cần phải hi vọng, điều đó là sự thật mà”
Lời nói quả quyết của Vương Nhật khiến Tịnh Lâm an tâm phần nào. Cô đoán cả ngày hôm nay sẽ rất dài... điều duy nhất mà cô có thể làm là chờ đợi.
Buổi ra mắt các mẫu trang sức mùa xuân được diễn ra ở một khu sang trọng và rộng lớn. Phần đông người tới dự là những bậc quyền quý và sang trọng. Họ tới không chỉ để xem các mẫu thiết kế, lựa chọn cho mình một sản phẩm ưng ý mà còn để khẳng định đẳng cấp của mình.
Bộ trang sức của tập đoàn Vương Gia xuất hiện cuối cùng. Lấy ý tưởng từ giọt sương ban mai trong veo và chút ánh sáng mơn man của ngày xuân, toàn bộ các mẫu trong bộ sưu tập đều vô cùng ấn tượng. Dù trước đó, các đối thủ đã chào sân sản phẩm nhưng không đủ thu hút bằng mẫu vừa mới được công bố cách đây ít phút của tập đoàn Vương Gia. Quả thật, đặt những mẫu thiết kế này bên cạnh các gian hàng khác như thể một con thiên nga nổi lên giữa một bầy vịt.
Hơn 8h tối, tiếng chuông cửa dồn dập vang lên khiến Tịnh Lâm vội vã lao ra mở cửa.
Vương Nhật lao vào nhà và ôm chầm lấy Tịnh Lâm”
- “Thành công rồi, chúng ta thành công rồi”
Cả hai đứng bất động như vậy giữa căn phòng. Tịnh Lâm cảm nhận được sự xúc động trong cái ôm xiết chặt của Vương Nhật. Nước mắt cô cứ trào ra, như thể người đàn ông này thuộc về một phần nào đó thiêng liêng trong đời cô vậy. Còn với Vương Nhật, ngay khi buổi ra mắt thành công, người đầu tiên mà anh muốn chia sẻ chính là Tịnh Lâm. Trong đầu anh chỉ có hình ảnh của người con gái đó, nó thôi thúc anh phóng xe thật nhanh để về nhà.
Sau những giây phút lặng im, cả hai đều bối rối, Vương Nhật xóa tan bầu không khí ngại ngùng đó bằng một lời đề nghị:
- “Chúng ta đi ăn tối nhé... Sau đó, cô đi cùng tôi tới một nơi được không?”
Tịnh Lâm mỉm cười và khẽ gật đầu:
- “Đợi tôi một chút”
Cô chạy biến vào trong nhà, thay một chiếc váy xinh xắn mà Vương Nhật mua cho cô rồi trở lại. Vương Nhật lặng ngắm Tịnh Lâm rồi như một phản xạ, anh nắm lấy tay cô.
- “Đi thôi”
Suốt từ hành lang cho tới nhà xe, Vương Nhật vẫn nắm chặt lấy tay Tịnh Lâm. Cô không hiểu lắm hành động này, chỉ cảm thấy hơi khó xử.
- “Anh... có thể nào buông tay tôi ra một chút không?”
Vương Nhật dừng lại, nhìn xuống bàn tay rồi nắm chặt hơn, kéo Tịnh Lâm đi;:
- “Cô có thể thôi ý kiến được không? Chỉ là một cái nắm tay thôi. Chẳng phải mai là cô có thể về nhà rồi sao?”
Tịnh Lâm cũng không hiểu vì sao mình lại ngoan ngoãn làm theo lời Vương Nhật như vậy. Có lẽ lợi ích chung từ công việc đã khiến cô cho phép mình có những sự thân mật như thế này?
Lên xe, Vương Nhật ghé sát người Tịnh Lâm để kéo chiếc dây an toàn.
- “Chúng ta đi tới một nơi trước, sau đó đi ăn được không?”
- “Được thôi, mà... đi đâu vậy”
Vương Nhật không trả lời, anh phóng chiếc xe rời khỏi gara và im lặng hoàn toàn.
***
Đứng trước căn phòng có di ảnh cha mẹ mình, Vương Nhật nghẹn ngào. Anh đặt lên một bó hoa cúc vàng.
- “Có lẽ bố mẹ đã chờ ngày này lâu lắm rồi. Con xin lỗi vì con đã mất quá nhiều thời gian để đi được một chặng đường ngắn. Nhưng con tin, chậm mà chắc. Xin bố mẹ hãy tin ở con. Cô gái này... là người đã giúp con hoàn thành bước đầu tiên này một cách xuất sắc, vì thế, con muốn giới thiệu cô ấy với bố mẹ”
Tịnh Lâm được bàn tay của Vương Nhật kéo lại đứng cạnh anh.Từ lúc bước vào đây tới giờ, Tịnh Lâm hoàn toàn bất ngờ và cảm thấy hoang mang. Cô không hề biết hoàn cảnh của Vương Nhật. Cô không nghĩ ba mẹ anh đều đã qua đời. Nhìn người đàn ông đứng cạnh mình với đôi mắt u buồn và chất chứa những điều không thể nói thành lời. Cô có cảm giác có những bí mật nào đó ghê gớm lắm.
Cả hai quay lại thành phố và dùng bữa tối trong một nhà hàng ấm cúng và bình dân. Điều này khiến Tịnh Lâm cảm giác thích thú hơn nhiều so với ngồi ở một nơi đắt tiền và sang trọng.
- “Anh có thể nói cho tôi một chút về buổi ra mắt được không? Thực sự chúng ta đã thành công chứ?”
Vương Nhật dừng lại, uốn chút rượu rồi nhìn Tịnh Lâm:
- “Đúng thế, mẫu rất được yêu thích và chỉ trong ngày hôm nay, lượng đơn đặt hàng mẫu tăng chóng mặt. Theo nguồn tin cho biết, số lượng đơn hàng hôm nay chúng ta nhận được lớn gấp 3 lần so với các đối thủ dù cho họ tiếp cận thị trường sớm hơn chúng ta”
- “Thật vậy ư? Nếu vậy chúng ta không phải qua lo lắng nữa rồi. Nào, cạn ly vì niềm vui quá lớn này”
Tịnh Lâm chủ động mời Vương Nhật một ly. Nhìn đôi má đỏ hây hây của Tịnh Lâm, Vương Nhật bật cười:
- “Cô không uống được thì đừng cố nhé. Lát còn phải về nữa mà. Ngày mai, cô đi làm như bình thường nhé. Ai hỏi thì nói bận việc gia đình nên nghỉ. Mọi chuyện với bộ phần hành chính tôi đã thông báo rồi nên cô yên tâm, cô vẫn nhận được lương đầy đủ”.
Bữa ăn tối diễn ra đầy hào hứng và vui vẻ. Nhưng rồi, từ phía sau, bất ngờ Minh Long xuất hiện:
- “Tịnh Lâm, anh có thể gặp em một chút không?”
Minh Long nắm lấy tay của Tịnh Lâm toan kéo đi nhưng nhanh như chớp, Vương Nhật đứng dậy giữ lấy bàn tay còn lại của Tịnh Lâm:
- “Cậu định làm gì vậy? Buông tay Tịnh Lâm ra, tôi có chuyện muống nói với cô ấy. Lát tôi sẽ đưa Tịnh Lâm về” – Minh Long nhìn thẳng vào đôi mắt đang đỏ gàu lên vì giận dữ của Vương Nhật.
- “Buông tay cô ấy ra”
- “Cậu có quyền gì chứ?”
- “Tôi nhắc lại, buông tay cô ấy ra...” – Giọng của Vương Nhật mỗi lúc một gay gắt, đôi bàn tay thì nắm chặt.
Minh Long buông tay Tịnh Lâm ra, tiến lại gần Vương Nhật:
- “Vương Nhật, đừng có quá đáng. Tôi không muốn vì Tịnh Lâm mà chúng ta mất đi tình cảm. Tôi có chuyện cần nói với cô ấy. Cô ấy không phải người yêu cậu, chỉ là cấp dưới. Từ bao giờ cậu nghĩ sếp có quyền can thiệp vào đời tư của nhân viên thế?”
- “Cậu chẳng có tư cách gì để làm phiền Tịnh Lâm sau bao nhiêu chuyện cậu đã làm cả. Tốt nhất là tránh xa Tịnh Lâm ra một chút”
- “Cậu lầm rồi. Dù tôi có làm gì thì cô ấy vẫn sẽ nghe lời tôi. Tôi biết, tôi có lỗi với Tịnh Lâm nhưng đó chỉ là lần tôi say rượu. Cậu thử hỏi cô ấy xem, tôi đã ở bên, đã giúp đỡ cô ấy như thế nào trong những lúc khó khăn?”
Lần này thì Vương Nhật đuối lý. Anh biết tranh luận thế nào về cái ơn mà Minh Long dã làm được cho Tịnh Lâm?
Minh Long cười đắc thắng vì rốt cục anh vẫn là người giành lợi thế trong cuộc tranh luận với Vương Nhật. Minh Long quay sang Tịnh Lâm, anh nhìn cô bằng ánh mắt trìu mến:
- “Em đi cùng với tôi chứ? Tôi muốn đưa ra một lời đề nghị, hãy làm bạn gái của tôi, được không? Nhưng câu chuyện đó, e rằng nói ở đây không tiện. Đi nào”
Không đợi Minh Long hành động, Vương Nhật nắm chặt lấy tay Tịnh Lâm kéo đi. Minh Long níu lại và nhận về mình cú đấm trời giáng ngay giữa mặt:
- “Đừng động vào Tịnh Lâm của tôi. Đây là lần cuối cùng tôi cảnh cáo cậu”
Vương Nhật như con thú dữ bị thương. Anh không cần biết mối quan hệ của mình và Tịnh Lâm rốt cục là gì, chỉ biết rằng lúc này, bất luận mối ân tình của Minh Long với mình, của Minh Long với Tịnh Lâm, anh cũng nhất quyết không cho ai động tới Tịnh Lâm. Anh sợ cái cảm giác bàn tay Tịnh Lâm tuột khỏi mình, cứ thế, Vương Nhật nắm chặt tay Tịnh Lâm rồi kéo cô lên xe.
Ngay cả khi ngồi lái xe, Vương Nhật cũng không hề buông tay. Một tay điều khiển, một tay giữ lấy đôi bàn tay của Tịnh Lâm:
- “Anh, có thể nào buông tay tôi ra không? Anh có thể đưa tôi về nhà không? Dù sao dự án cũng xong rồi, tôi cũng không cần phải ở nhà anh nữa”
Im lặng!
Đáp lại câu hỏi của Tịnh Lâm chỉ là sự giận dữ và bàn tay cứ mỗi lúc một chặt hơn mà thôi. Vương Nhật dừng xe trước khu nhà của mình, mở cửa xe và kéo Tịnh Lâm xuống. Tới lúc này, Tịnh Lâm thực sự khó chịu với thái độ của Vương Nhật:
- “Anh thôi đi, tôi đâu phải người hầu của anh, sao anh cứ kiểm soát tôi mãi thế. Rốt cục anh muốn cái gì vậy chứ?”
- “Cô còn hỏi nữa à? Vậy cô bị làm sao mà cứ năm lần bảy lượt để cho Minh Long sai khiến như một con rối? Cô nợ Minh Long nhiều đến thế ư? Cái ơn đó kinh khủng vậy à? Nếu một người dùng việc tốt mình từng làm để khống chế một cô gái yếu đuối như cô thì có đáng phải trân trọng vậy không? Để trả ơn cô sẵn sàng bất chấp cả nguy hiểm của bản thân mình à? Có nực cười không? Nói đi, phải làm thế nào để trả hết cái ơn của cậu ta với cô, cô nói tôi nghe xem”
- “Chuyện đó thì liên quan gì tới anh chứ? Tôi chỉ là một nhân viên, tôi có đời sống, có mối quan hệ của riêng mình, tại sao anh cứ phải kiểm soát tất cả vậy”
Vương Nhật đẩy Tịnh Lâm vào thành ô tô. Anh chống hay tay bên người cô tạo thành một vòng khép kín mà chỉ cần Tịnh Lâm nhúc nhích sẽ chạm lại gần gương mặt của anh. Vương Nhật nhìn cô bằng ánh mắt đăm đuối:
- “Có, kể từ 1 ngày trước, nó không liên quan, nhưng kể từ ngày hôm nay nó liên quan. Từ giờ trở đi, tất cả những gì liên quan đến em đều liên quan đến tôi, như thế đã đủ rõ ràng chưa? Em ngốc hay em không có tình cảm với tôi nên mới không nhận ra tôi nhìn em si mê hơn vạn cô gái khác trên đời này? Em ngốc hay sao mà không thấy tôi muốn nhũn tim ra khi thấy em cười? Em ngốc nên cứ xát muối vào tim tôi mỗi khi Minh Long xuất hiện đúng không?”
- “Tôi thực lòng không hiểu...”
Cuối cùng thì Vương Nhật đã liều lĩnh đặt lên môi Tịnh Lâm một nụ hôn cháy bỏng. Anh khao khát và cuồng nhiệt. Nụ hôn có gì đó đầy hậm hực và hờn ghen, có gì đó hoang mang nhưng tình yêu thì chắc chắn rất thật.
Tịnh Lâm đã đẩy anh ra, nhưng sức cô không thể chống lại nổi chàng trai đang muốn điên lên vì tình. Cô từ từ khép đôi mi lại, cảm nhận nụ hôn bằng trái tim mình. Hãy để cho những hoang mang ở lại phía sau, nếu người đàn ông đó có thể dám bất chấp tất cả để hôn cô, để nói yêu cô dù bản thân anh ấy còn những nỗi buồn chôn giấu tận tim, thì tại sao cô lại phải chối từ.
Tịnh Lâm đón nhận nụ hôn. Giờ thì cô hôn anh! Tình yêu này đến nhanh hay chậm, vội vàng hay thư thả, Tịnh Lâm không còn muốn quan tâm nữa, đến là được rồi...
Vương Nhật từ từ rời bỏ bờ môi của Tịnh Lâm đầy nuối tiếc. Anh nhìn vào đôi mắt cô, hơi thở gấp gáp và toàn thân run rẩy. Vương Nhật ôm Tịnh Lâm, để cô dựa vào bờ vai của mình:
- “Tôi chưa từng yêu ai, tôi nghĩ mình không giỏi trong việc đó lắm. Tôi cũng không biết cách một chàng trai tỏ tình với một cô gái như thế nào, nhưng liệu em có thể xem như nụ hôn vừa rồi là cách mà tôi nói: Tôi yêu em!được không? Tôi đoán em sẽ hoài nghi tình cảm của tôi, bởi vì chính tôi cũng tự hỏi, tại sao tôi lại yêu em. Tôi cũng không biết nữa. Chỉ là tôi thấy lòng nhói đau khi em bị tổn thương hay em nhìn Minh Long. Chỉ là tôi thấy cái cảm giác về nhà và được nhìn thấy em nhí nhảnh, đáng yêu bỗng đời trở nên dịu dàng. Chỉ là khi cậu bạn thân muốn gặp em, tôi lại thấy mình ích kỉ và hèn họ, muốn ngăn chặn cho bằng được. Tôi chỉ muốn lập một hàng rào để ngăn những người đàn ông khác đến bên em... Đó có phải là yêu không? Em nói cho tôi biết đi”
Tịnh Lâm toan rời khỏi vòng tay anh để trò chuyện cùng anh, nhưng Vương Nhật lại ghì chặt cô hơn:
- “Đừng, em đừng nhìn thẳng vào tôi lúc này. Em không thấy tôi đang run ư? Tôi sợ phải đối diện với ánh mắt của em bởi vì tôi sợ em từ chối. Còn rất nhiều điều chúng ta chưa biết về nhau. Tôi từng nói tôi không bao giờ tin ai hoàn toàn vì tôi sợ bị phản bội. Nhưng lần này tôi muốn đánh cược để tin em, tôi muốn nói với em mọi thứ về con người tôi, dù biết đâu đó có lúc tôi sẽ phải tổn thương. Nhưng nếu trái tim buộc phải tổn thương thì mới biết được tình yêu, tôi chỉ muốn người làm tổn thương mình là em thôi. Em đồng ý yêu tôi chứ?”
(Còn nữa)
03:00 SA 25/12/2015
Nhắm mắt, yêu em...
Vương Nhật lái chiếc xe thật nhanh về nhà. Anh thấy nôn nóng được nhìn thấy Tịnh Lâm dù anh cũng không hiểu vì sao mình lại có cảm giác đó. Thi thoảng, anh cúi xuống nhìn mấy túi đồ vừa mưa rồi lại tủm tỉm cười.
Muốn tạo tình huống bất ngờ cho Tịnh Lâm, Vương Nhật mở cửa thật khẽ khàng. Anh nhìn vào căn nhà và hơi bất ngờ khi thấy nó tối om. Vương Nhật nhanh chân bước vào và cảm thấy hơi lo lắng, không hiểu Tịnh Lâm đi đâu, làm gì mà căn phòng lại tối thui như thế.
Nhưng rồi anh bắt đầu thấy những tiếng động. Từ chiếc tivi ở phòng khách hắt ra ánh sáng, anh thấy dáng Tịnh Lâm ngồi trên ghế sofa đang sụt sịt khóc mếu vì bộ phim cảm động. Cảm thấy thật nực cười và muốn chọc ghẹo Tịnh Lâm, Vương Nhật đi thật nhẹ nhàng, tiến tới đằng sau chiếc ghế và áp sát vào gương mặt của Tịnh Lâm:
- “ Tiểu thư Tịnh Lâm, phiền cô có thể nói cho tôi biết, cô đang làm gì được không?”
- “Á…”
Tiếng hét thất thanh vang lên, đồng thời cũng là lúc ánh đèn điện được Vương Nhật bật bằng điều khiển từ xa sáng bừng lên. Cô hốt hoảng và run rẩy:
- “Trời đất ơi, anh có cần phải đi mà không phát ra tiếng động thế không? Anh làm tôi sợ chết khiếp đi mất”
- “Còn nói à? Cô làm tôi sợ chết khiếp thì có. Cô xem, cô tắt điện tối om rồi ngồi trong bóng tối khóc lóc, đã vậy lại còn hét toáng lên nữa. Tôi mới là người bị cô làm cho hồn bay phách lạc ấy chứ. Mà cô nói xem, cô giục tôi về sớm, rồi lại tắt điện tối om như thế này, bộ cô tính gài bẫy tôi à?”.
Vương Nhật tiến sát lại gần Tịnh Lâm làm cô cứ lùi, lùi dần về phía bức tường. Tịnh Lâm bối rối và đẩy Vương Nhật ra xa trong khi anh cười thích thú:
- “Thì tại… ở nhà chán quá, không biết bao giờ anh về, tôi cũng không có việc gì làm nên xem phim. Muốn giống ngoài rạp một chút nên tôi tắt hết điện đi để tăng cảm giác, nào ngờ anh về nhanh dữ vậy”
- “Ơ hay, thì chính cô bảo tôi về nhanh nhất có thể mà, giờ cô lại nói cứ như thể tôi phá vỡ không gian riêng tư của cô vậy”.
- “Thôi không tranh luận nữa, anh… có mua đồ giúp tôi không?”
Tới lúc này, Vương Nhật mới phát hiện ra bộ đồ mà Tịnh Lâm mặc trên người. Chiếc áo sơ mi màu xanh dương của anh đã hồn nhiên trở thành cái váy suông trên người Tịnh Lâm. Quả thật trông cô lúc này gợi cảm, cuốn hút và đáng yêu vô cùng. Thân hình quyến rũ, gương mặt ngây thơ và đôi mắt lúc nào cũng nhìn anh như cầu cứu khiến Vương Nhật bị hút hồn. Anh vội vã quay mặt đi vì sợ Tịnh Lâm bắt thóp được cái nhìn của mình.
- “Cô ăn mặc kiểu gì vậy? Ai cho cô tự tiện lấy đồ của tôi. Cô xem, chiếc áo đắt tiền và sang trọng của tôi trở thành cái thứ gì trên người cô kia?”
Tịnh Lâm chạy vội lại, nắm lấy tay Vương Nhật năn nỉ:
- “Tôi xin lỗi, rất rất xin lỗi anh. Tôi không biết chính xác chiếc áo này bao nhiêu tiền nhưng tôi biết nó không hề rẻ. Tôi cũng không có ý định diện bộ đồ kì quặc này đâu. Nhưng suốt từ tối qua tới giờ, tôi không thể mặc mãi một bộ đồ được nên tôi đành mạo muội lấy áo của anh. Tôi nhất định sẽ giặt sạch sẽ, là lượt phẳng phiu cho anh. Còn nếu anh không chấp nhận thì tôi sẽ mua đền anh chiếc khác khi tôi… có lương. Có được không?”
Vương Nhật cười tủm tỉm rồi đưa cho Tịnh Lâm một loạt đồ:
- “Cô mau thử xem có vừa không? Hi vọng là chúng vừa với cô”
Đôi mắt Tịnh Lâm sáng lên niềm vui, cô hào hứng nhận những túi đồ từ tay Vương Nhật và không quên nói một lời cảm ơn:
- “Cảm ơn anh nhiều lắm. Tôi sẽ đi thử đồ luôn. Thức ăn tôi đã nấu và dọn sẵn trên bàn, anh đợi tôi một chút rồi mình cùng ăn tối nhé”.
Trong khi Tịnh Lâm ríu rít như một chú chim nhỏ chạy vào căn phòng của cô, Vương Nhật nhìn bàn ăn với đầy những món ngon nghẻ được bày sẵn. Anh bỗng thấy ấm lòng... Có một người nấu những món ăn, chờ đợi anh về... viễn cảnh này quả thật đã lâu lắm rồi anh không được trải qua.
Tiếng chuông điện thoại vang lên, Vương Nhật bối rối khi nhận ra đó là âm thanh phát ra từ chiếc điện thoại của Tịnh Lâm mà anh cầm từ sáng. Vương Nhật không muốn xen ngang vào đời tư của người khác quá nhiều nhưng không hiểu sao anh vẫn thấy tò mò và tức tối khi màn hình hiện dòng chữ: “Trí Nam”.
- “Tịnh Lâm... Cậu ở đâu thế? Hôm nay mình rảnh, qua mời Tịnh Lâm đi ăn chút gì đó nhé”
Đầu dây bên kia bắt đầu câu chuyện đầu hào hứng. Vương Nhật có thể cảm nhận thấy tình cảm không đơn giản mà chàng trai đó gửi gắm. Anh tiếp lời:
- “Tôi không phải là Tịnh Lâm nhưng tôi có thể thay cô ấy trả lời cho anh về lời đề nghị anh vừa nói. Tịnh Lâm không thể đi được, hôm nay và ít nhất là hết tuần này cô ấy sẽ không thể gặp cậu, vì thế đừng cố liên lạc làm gì. Tôi sẽ gửi lời tới cô ấy, được chứ chàng trai?”
- “Anh là sai? Tại sao lại giữ máy của Tịnh Lâm, Tịnh Lâm đâu? Cô ấy đang ở đâu?”
Sự nôn nóng của Trí Nam càng khiến Vương Nhật hiểu rằng anh không hề coi Tịnh Lâm là bạn đơn thuần.
- “Tịnh Lâm đang ở một nơi cùng với tôi, hiện tại tôi sẽ là người quản lí mọi thông tin liên lạc của cô ấy trong vòng một tuần. Giờ cô ấy đang tắm và sẽ quay trở lại ăn tối cùng tôi trong vài phút nữa. Tất cả những gì tôi có thể nói với cậu chỉ có vậy. Hơn nữa, cậu cũng không phải bạn trai của Tịnh Lâm, vì thế, tôi không có nghĩa vụ phải trả lời mọi thắc mắc của cậu. Cậu chỉ cần biết rằng cô ấy đang ở bên tôi và cô ấy an toàn. Vậy thôi”
Vương Nhật cúp máy và cảm thấy hả hê trong lòng, cứ như thể anh vừa hạ gục được một đối thủ trong trận chiến giành lấy tình yêu vậy. Anh thấy có chút áy náy với chàng trai mà mình vừa nói chuyện, xem ra cậu ta cũng quan tâm tới Tịnh Lâm thật lòng, không cần biết tình cảm đó là gì nhưng rõ ràng cậu ra rất nhã nhặn và là một người tốt.
Vương Nhật miên man với những suy nghĩ và giật mình khi thấy Tịnh Lâm đứng trước mặt mình với chiếc váy ở nhà màu hồng nhạt. Nó thật vừa vặn với cô ấy. Hương thơm tỏa ra từ mái tóc vừa gội của Tịnh Lâm làm mọi thứ trở nên thật dễ chịu:
- “Chúng ta ăn tối thôi... anh làm gì mà bần thần ra thế?”
- “Uhm, dùng bữa thôi, tôi hi vọng là cô nấu ăn không dở tệ, ít nhất là không khiến cả hai xảy ra chuyện gì đó”
Tịnh Lâm vừa vuốt nhẹ mái tóc sang một bên vừa nhìn Vương Nhật kiểu hờn trách. Hành động đáng yêu này của cô khiên Vương Nhật thấy xao xuyến trong lòng.
- “Cô vừa có điện thoại, là một gã nào đó tên Trí Nam. Tôi đã nghe điện thoại và nói với anh ta rằng cô đang ở cùng tôi, tạm thời trong 1 tuần nữa cô không thể nghe điện thoại hay gặp gỡ anh ta được?”
- “Trí Nam gọi điện cho tôi ư? Khi nào? Tại sao anh không gọi để tôi nghe máy? Cậu ấy có nói gì không?”
Vương Nhật dừng đũa lại và chăm chú lắng nghe câu hỏi dồn dập của Tịnh Lâm. Đôi lông mày anh nhíu lại vì khó chịu khi cô quan tâm tới người thanh niên đó như vậy:
- “Cô và cậu ta yêu nhau à? Khi gọi điện cho cô, cậu ta cũng rất sốt sắng, hỏi dồn dập y như cô lúc này vậy?”
- “Không, tôi với cậu ấy là bạn thân, bạn rất thân từ ngày nhỏ. Chúng tôi không yêu nhau nhưng tình cảm còn mặn nồng hơn cả tình yêu ấy chứ. Đã khá lâu rồi tôi không được gặp cậu ấy, cậu ấy cũng ít liên lạc với tôi. Vậy mà...”
Vương Nhật gắp miếng thức ăn và đặt trước miệng của Tịnh Lâm khiến cô hơi ngỡ ngàng:
- “Nào, há miệng ra, ăn thử miếng này đi, trông có vẻ ngon. Dẹp câu chuyện về cậu bạn đó sang một bên đi. Dù sao trong vòng 1 tuần này cô cũng không thể gặp ai, trò chuyện cùng ai nên tốt nhất là đối xử tốt với tôi một chút, như thế cô sẽ đỡ cảm thấy buồn chán hơn đó”
Tịnh Lâm từ từ mở miệng nhận miếng thức ăn từ Vương Nhật một cách ngoan ngoãn. Thế rồi mắt cô sáng lên, năn nỉ:
- “Trưởng phòng Vương, không biết tôi có thể điện thoại lại cho cậu bạn tôi một cuộc được không? Tôi hứa sẽ không nói gì quá nhiều đâu, chỉ vài câu cho cậu ấy yên tâm thôi. Hơn nữa tôi cũng sẽ nói chuyện ngay tại đây để chắc chắn rằng tôi không có bí mật nào tiết lộ... Như vậy có được không?”
Bình thường, ánh mắt trong veo và điệu bộ này của Tịnh Lâm sẽ khiến Vương Nhật mủi lòng nhưng lần này thì khác. Anh đặt đôi đũa xuống bàn, đưa ngón tay ra hiệu cho Tịnh Lâm ghé sát lại gần anh có điều muốn nói:
- “Có phải cô rất muốn được nói chuyện với cậu bạn của mình đúng không? Nhưng... câu trả lời là... không, tuyệt đối không thể nào. Nếu cô không muốn tiếp tục bị nghi ngờ về lòng trung thành thì cứ điện thoại đi”.
Tịnh Lâm tiu nghỉu như một chú mèo. Cô ngồi ủ rũ, gương mặt buồn thiu. Vương Nhật đưa tay lau chút thức ăn còn dính trên miệng cô một cách đầy tình tứ và ngọt ngào:
- “Đừng có làm cái bộ mặt đó nữa. Cứ như thể không được nói chuyện với cậu ta là đại họa không bằng. Chỉ 1 tuần nữa thôi, sau khi xong mọi việc là cô có thể trở về cuộc sống bình thường được rồi. Mà nói thật, tôi không nghĩ cô với cậu ta chỉ là bạn”
- “Chúng tôi là bạn thật mà, anh nghĩ chúng tôi có thể là gì được chứ?”
- “À uhm... không có gì, là bạn, là bạn là được rồi”
Vương Nhật tiếp tục bữa ăn với sự thích thú khó hiểu trên gương mặt. Còn Tịnh Lâm, cô cảm thấy hơi lo lắng mọt chút về Trí Nam. Không hiểu cậu có ấy có vì điều này mà giận cô hay không nữa.
***
Hà Linh vội vã chạy tới quán nơi mà Trí Nam cho anh địa chỉ. Cô đưa mắt tìm khắp không gian chật chội của quán và nhận ra Trí Nam đang ngồi một góc với gương mặt buồn tênh. Lần này, cô không vội vã bước vào mà đi thật chậm rãi, cô nhìn thấy Trí Nam uống từng chén rượu đầy u uất:
- “Nói tôi nghe xem, điều gì khiến anh chàng gia sư cứng cỏi tôi gặp lần đầu lại trở nên như thế này? Tôi tìm mọi cách ra khỏi nhà để chạy đến đây không phải để nhìn thấy anh say rượu đâu đấy nhé”
Trí Nam ngước mắt lên nhìn Hà Linh. Anh phấn khởi khoác lấy vai cô như một người bạn lâu ngày gặp lại:
- “A, xin chào cô gái! Ngồi xuống đây uống chút rượu đi. Tôi đang buồn quá”
- “Tôi không có hứng uống rượu”
Trí Nam ghé sát vào gương mặt của Hà Linh. Anh nâng cằm của cô lên, ngắm nhìn rồi cốc nhẹ vào đầu:
- “Em kì cục quá đấy, tại sao ít tuổi hơn anh mà từ ngày gặp tới giờ lúc nào cũng tôi này, tôi nọ... Bộ gọi anh một tiếng khó lắm hay sao?”
Bây giờ, sự bối rối lại thuộc về Hà Linh. Thì ra, Trí Nam không hề say, anh chỉ có tình chọc ghẹo cô một chút thôi.
- “Em... xin lỗi, cũng tại lâu rồi không có một mối quan hệ kiểu như thế này bao giờ nên cũng quên mất mình phải xưng hô ra sao. Mà anh có chuyện gì vậy, hôm nay xin nghỉ dạy, lại còn điện thoại cho em ra đây uống rượu giải sầu”
- “Không có chuyện gì cả... Buồn buồn thì gọi em đi đổi gió chút thôi, mà chẳng phải mọi khi em vẫn cùng đám bạn nhà giàu đi bar, đi vũ trường quậy phá cả đêm được đó sao. Đi với anh có một xíu mà đã khó chịu rồi à?”
- “Không phải vậy, chỉ là em không muốn anh thế này, không thích chút nào”
Trí Nam quay mặt đi, tay đưa ly rượu lên miệng uống cạn:
- “Anh cũng ghét bản thân mình như thế này... vậy mà anh cứ mãi nhìn về một hướng, cái hướng khiến trái tim mình đau ấy. Mà thôi, không nói chuyện này nữa... Tình hình học tập của em sao rồi?”
- ‘Không sao cả, thì vẫn vậy thôi. Em cũng muốn nói với anh điều này. Em quyết định rồi, em sẽ thi kinh tế theo ý nguyện của gia đình. Em làm thế không phải chỉ vì để bố mẹ vui lòng mà còn vì một mục đích khác nữa. Nhưng dù vì lí do gì thì em cũng học tập nghiêm túc...”
- “Uhm... vậy thì tốt, sắp tới anh cũng nghỉ, không thể dạy em thêm nữa. Một phần vì công việc chính của anh bận, phần khác là vì anh hiểu khả năng của em. Chỉ cần em xác định thi, em chắc chắn sẽ đỗ, không cần anh phải kèm cặp thêm nữa. Em cố gắng không được làm anh thất vọng nhé”
Nước mắt Hà Linh rưng rưng:
- ‘Anh Trí Nam... anh không làm gia sư cho em nữa, liệu chúng mình có còn là bạn không?”
- “Có chứ, cô bé ngốc này. Không dạy em học nhưng mình vẫn là anh em, bạn bè. Bất cứ khi nào em cần đều có thể gọi cho anh”.
Hà Linh lấy hết can đảm ôm chầm lấy Trí Nam:
- “Cảm ơn anh rất nhiều, cảm ơn vì anh đã giúp em thay đổi nhận thức rất nhiều. Em thật lòng không muốn anh buồn, không muốn một chút nào cả. Vì thế, hãy để trái tim mình được lành vết thương... anh nhé”
Trí Nam vỗ nhẹ vào vai Hà Linh:
- “Anh hứa, anh hứa... sẽ chỉ buồn hôm nay nữa mà thôi”.
Còn nữa (Theo Hạ Trắng - Khám Phá)
02:57 SA 25/12/2015
Nhắm mắt, yêu em...
Tịnh Lâm nhìn lại dòng địa chỉ và so sánh với tấm biển phòng để chắc chắn không gõ lầm nhà một ai đó vào một buổi tối mùa đông như thế này… Cô đưa tay, còn chưa kịp gõ thì cánh cửa đã mở ra. Vương Nhật nắm lấy tay cô kéo vào.
- “Nhanh đi, tôi không có thời gian”
Tịnh Lâm thấy khó thở, lồng ngực đập liên hồi. Lần trước ở nhà Minh Long, cũng cảnh tượng như thế này, cô đã bị Minh Long khống chế. Bất giác, Tịnh Lâm không hiểu vì sao mình lại nhận lời đến nhà một người đàn ông trong hoàn cảnh như thế này. Công việc? Công việc hoàn toàn có thể giải quyết ở công ty? Chẳng ai đưa công việc về nhà cả. Hơn nữa, dù sao Vương Nhật cũng là bạn thân của Minh Long. Chẳng có điều gì chắc chắn rằng Vương Nhật sẽ lại không làm cái điều tồi tệ như Minh Long đã làm: “Không khéo, anh ta còn cho rằng mình dễ dãi, còn nghĩ câu chuyện trước đây với Minh Long là do mình chủ động, cũng giống như hôm nay, khi mình dễ dàng đến đây chỉ sau một câu nói của anh ta. Chết tiệt thật” – Tịnh Lâm lẩm bẩm một mình.
- “Cô Tịnh Lâm, chắc hẳn cô đang nghĩ gã đàn ông này muốn làm gì mình đúng không?”
Vương Nhật ghé sát vào gương mặt ngây thơ của Tịnh Lâm. Anh nhìn cô bằng ánh mắt mà Tịnh Lâm chẳng biết gọi tên: có gì đó như dò xét, có gì đó như khiêu khích, nhưng dám chắc, nó có một chút si mê.
Vương Nhật kéo chiếc ghế ở bàn ăn ra, đặt cô ngồi xuống:
- “Cô muốn ăn gì? Tôi có thể nấu khá nhiều món…” – Vương Nhật nói bằng giọng đầy hào hứng.
- “Không, tôi không muốn ăn gì cả. Tôi không đói…”
Anh thất vọng đặt chiếc bát nhỏ xuống mặt bếp. Âm thanh lạnh lùng… Vương Nhật không ngoái đầu nhìn Tịnh Lâm nhưng cô có thể cảm nhận thấy sự buồn bã trong cách mà anh nói:
- “Có thể ăn cùng tôi được không? Tôi rất sợ phải ăn một mình dù bao năm qua nó là những gì mà tôi phải trải qua mỗi ngày. Hôm nay, cô có thể ăn chút gì đó cùng tôi được không?”
Tịnh Lâm thấy một tâm hồn cô độc trong câu nói đó. Nếu Vương Nhật là một bức tranh cắt ghép thì cô có cảm giác mình không thể hiểu về anh trên những gì phơi bày ở đó. Anh có quá nhiều góc khuất, nội tâm, suy nghĩ và con người thật của anh như thế nào có lẽ phải dùng tim để cảm nhận chứ không thể dùng mắt để nhìn hay dùng tai để nghe.
- “Vậy… cho tôi một món gì đó mà anh tự tin mình làm ngon nhất đi. Trở thành một vị khách đặc biệt thế này, tôi muốn mình được chiêu đãi đặc biệt một chút”
Cách nói chuyện hài hước này của Tịnh Lâm dường như khiến Vương Nhật vui vẻ hơn rất nhiều. Anh quay lại nhìn Tịnh Lâm với ánh mắt tươi tắn:
- “Được thôi, thưa quý cô. Sẽ rất nhanh thôi, quý cô sẽ được nếm một món ăn không ở đâu có… bởi vì nó được nấu bởi một đầu bếp duy nhất và người đó cũng chưa từng nấu cho ai ăn”
Trong khi Vương Nhật thoăn thoắt đôi tay chuẩn bị món ăn thì Tịnh Lâm ngắm nhìn ngôi nhà và vẫn không tiếp tục dừng câu chuyện lại:
- “Xem ra, muốn biết tôi là thượng khách hay chỉ là một con chuột bạch đáng thương thì phải đợi nếm xong món ăn của anh mới được”.
Lần này, Vương Nhật không trả lời… Anh bận rộn với việc tạo ra một món gì đó khá hấp dẫn. Căn phòng thơm nức mùi đồ ăn… Tịnh Lâm thử cảm nhận và nhìn từ phía sau lưng người đàn ông đó. Có cảm giác ấm áp và thân thương vô cùng! Cô quên béng mất câu chuyện ban chiều, với cái tát cháy da mặt và sự hận thù trong ánh mắt của Vương Nhật. Cứ như thể, Vương Nhật ở trong căn nhà này, đang đứng trước mặt cô hoàn toàn là một con người khác.
***
- “Nào… cùng nâng cốc”
Tịnh Lâm mỉm cười, chạm nhẹ ly và đưa lên miệng thưởng thức. Biết nói thế nào nhỉ, lần này, khác hoàn toàn khi cô thưởng thức rượu cùng Minh Long. Vị rượu không cay, nó nồng nàn hơn nhưng khá nặng. Cô nhíu mày lại sau ngụm rượu nhỏ… Kì lạ là ở chỗ, nó khó uống, nhưng uống rồi khó quên và cứ muốn được thử mãi. Tịnh Lâm nhìn ly rượu rồi tiếp tục uống. Lần này, cô uống cạn ly.
Khi Tịnh Lâm đặt ly rượu xuống bàn, hai má cô ửng đỏ.
- “Có đau không?”
Đôi bàn tay ấm áp của Vương Nhật chỉ trong vài giây đã áp lên má của Tịnh Lâm. Anh nhìn cô bằng ánh mắt say đắm và xót xa. Anh xoa nhẹ đôi má như một cách vỗ về. Đó là cả một sự xoa dịu những tổn thương trong tâm hồn chứ. Anh vuốt má Tịnh Lâm, nó khác biệt hoàn toàn so với cái tát nảy lửa ban chiều… Vương Nhật dùng ngón tay của mình lau giọt rượu màu đỏ còn vương trên khóe môi của Tịnh Lâm:
-“Tôi xin lỗi, chuyện ở công ty… tôi thực sự không cố tình làm thế. Cô có đau không?”
Tịnh Lâm bối rối gạt nhẹ bàn tay của Vương Nhật ra khỏi má mình. Cô nhìn xuống và nói lí nhí:
- “Tôi không sao. Nếu tôi là anh, có lẽ lúc đó tôi cũng không giữ được bình tĩnh… nhưng…”
Đôi mắt Tịnh Lâm ứa nước mắt, cô ngẩng đầu lên nhìn vào mắt Vương Nhật đầy khẳng khái:
- “Nhưng tôi muốn nói với anh rằng, tôi không làm điều đó, thực sự là như vậy? Đúng là tôi không phục bản thiết kế được chọn nhưng tôi không hèn hạ làm cái việc nhơ bẩn đó. Xin anh hãy tin tôi”.
- “Thôi nào cô bé, ăn đi, tôi hiểu mình phải làm gì… Để tôi xắt thịt bò ra giúp cô nhé”
Tịnh Lâm gần như sắp khóc, trong khi đó, Vương Nhật lấy chiếc đĩa ăn của cô và hì hụi cắt nhỏ từng miếng thịt bò. Cảnh tượng này, giống ở đâu đó mà Tịnh Lâm thường thấy… Đúng rồi, nó giống như trong phim, khi mà chàng trai tuấn tú dắt theo cô bạn gái khờ khạo vào một nhà hàng. Chàng trai ấy đã làm nhũn tim người con gái đối diện bằng cách này: “Nhưng… đó là phim, chỉ có ở trong phim…”.
- “Ăn đi, chúng ta không có nhiều thời gian đâu. Có lẽ đêm nay cô sẽ phải thức cả đêm đó. Mà cô đã báo với người nhà về chuyện sẽ không về nhà trong 1 tuần chưa?”
- “1 tuần? Anh nói chỉ đêm nay có việc gấp gì thôi mà. Sao lại một tuần?”
- “Cô cứ coi như là đi công tác đi”
- “Nhưng công tác ở đâu mới được chứ?”
- “Ở đây! Với tôi! Ngày mai tôi sẽ báo bộ phận hành chính gửi giấy thông báo về nhà cho người nhà cô yên tâm. Cô cũng điện thoại nói luôn đi, vì từ mai cô không có cơ hội liên lạc với ai trong một tuần đâu”
- “Anh… anh tính bắt cóc tôi đấy à?”
- “Cũng gần như thế”
Vương Nhật vừa nói lấy chiếc dĩa và đưa miếng thức ăn vào miệng Tịnh Lâm. Cô ngoan ngoãn như một đứa trẻ, cứ thế mở miệng và đón nhận.
- “Đừng hỏi nhiều nữa, chúng ta tận hưởng bữa tối này đi được không? Sau đó tôi sẽ nói kĩ hơn với cô”
Tịnh Lâm cắm cúi dùng hết phần thức ăn do Vương Nhật chuẩn bị cho mình. Cô nhìn anh:
-“Tài nấu ăn của anh thật tuyệt. Tôi thấy may mắn khi được là vị khách đầu tiên. Cảm ơn anh rất nhiều về bữa tối. Giờ tôi sẽ dọn nhé”
- “Tôi không từ chối điều đó, vậy phiền cô nhé”
Trong khi Tịnh Lâm đứng lên thu dọn bàn ăn và mang lại gian bếp để rửa, Vương Nhật pha hai tách trà. Anh đủng đỉnh vừa làm, vừa nói lớn:
- “Đêm nay chúng ta sẽ phải thức trắng cả đêm để hoàn thành công việc, biết là sẽ vất vả cho cô rồi nhưng tôi chẳng còn cách nào khác cả. Vì vậy, chỉ mong cô cố gắng hoàn thành sớm bản thiết kế này. Có như vậy chúng ta mới thoát khởi cửa tử này”
- “Hoàn thành bản thiết kế? Bản thiết kế nào cơ?”
Tịnh Lâm chạy vội lại đưa ánh mắt nhìn như năn nỉ, đợi chờ câu trả lời của Vương Nhật. Anh mở cửa phòng làm việc, đưa tay ra hiệu Tịnh Lâm bước vào. Chiếc máy tính trên bàn được anh bật lên sẵn với mẫu thiết kế của Tịnh Lâm.
- “Bản thiết kế của cô rất sáng tạo và thực sự tốt. Nó ấn tượng hơn nhiều so với mẫu được chọn của Ngọc Quang. Chỉ cần cô sửa lại nó một chút, nó sẽ thực sự hoàn hảo”
Tịnh Lâm vẫn còn chưa hết những băn khoăn, cô cứ đứng ngây người nhìn bản thiết kế của mình.
- “Nhưng… tại sao, tại sao anh lại không chọn bản thiết kế của tôi mà lại chọn của Ngọc Quang. Chẳng phải đây là một dự án rất quan trọng và quyết định vận mệnh sống còn của phòng thiết kế hay sao? Tại sao anh lại hủy không lựa chọn mẫu của tôi?”
- “Bởi vì tôi biết, sẽ có chuyện không hay xảy ra. Với một người trẻ ra nhập thương trường như tôi, bài học đầu tiên là không bao giờ đánh cược tất cả những gì mình có vào một ván bài. Tôi luôn phải có đường lui cho mình. Nhưng lần này, bản thiết kế của cô được giữ lại không phải vì đây là phương án hai, nó chính xác là sự chuẩn bị của tôi. Tôi học được cách không tin vào bất cứ ai, ngoại trừ bản thân mình. Do đó, dù cho mẫu ban đầu công bố có không bị lộ thì tôi sẽ hủy mẫu đó và lựa chọn bản này vào phút trót. Nhưng đúng như tôi dự liệu đó, cuối cùng tôi đã có cơ hội mang bản ưng ý nhất của mình ra trình làng sau một vụ phản trắc. Giờ thì hãy giúp tôi chỉnh sửa lại mẫu này. Tôi sẽ chỉ cho cô một vài điểm cần chỉnh lại. Tôi hi vọng chúng ta sẽ lật ngược thế cờ, chuyển bại thành thắng”
- “Nói như vậy, có nghĩa là… anh tin tôi không phải người đã bán đứng anh?”
- “Không, tôi đâu có nói như vậy. Tôi đã nói rồi, tôi sẽ không tin tưởng ai, ngoại trừ chính bản thân mình. Vụ đó tôi sẽ điều tra sau. Dù cho cô có bán đứng tôi đi chăng nữa tôi cũng vẫn hi vọng lần này, trong bản thiết kế của chính mình, cô sẽ làm nó thật tâm. Thôi nào, cô bắt tay vào làm đi. Tôi cũng còn hàng đống giấy tờ cần xử lí. Tôi sẽ làm ngay bên cạnh cô thôi, nếu có gì cần, cứ gọi tôi”
Vương Nhật kéo chiếc ghế bàn làm việc và đẩy Tịnh Lâm ngồi xuống. Anh cúi thấp người, ghé sát gần gương mặt của Tịnh Lâm và bắt đầu chỉ tay lên mình hình. Anh phân tích cho cô thấy những điểm còn chưa tốt trong mẫu thiết kế của Tịnh Lâm và để mặc cho sự sáng tạo sau đó nên anh không đưa ra hướng xử lí. Tịnh Lâm chăm chú lắng nghe, thi thoảng, cô quay sang và chìm đắm vào gương mặt điển trai của Vương Nhật khi mà anh say sưa nói. Tịnh Lâm không biết rằng, những lúc cô mê mải nghe nhìn vào bản vẽ và hình dung một vài đường nét, cũng là lúc Vương Nhật nhìn cô, người con gái có hàng lông mi cong vút, đôi môi căng mọng và sự trong trẻo đến lạ kì. Để rồi khi Tịnh Lâm quay sang, cả hai cùng bối rối vội né tránh nhìn vào mắt nhau.
Suốt đêm hôm đó, Tịnh Lâm và Vương Nhật thức trọn để làm việc. Gần sáng, Tịnh Lâm ngủ thiếp đi trên bàn. Anh lặng lẽ bế bổng cô lên tay, đưa cô lại chiếc giường của mình và nhẹ nhàng đặt Tịnh Lâm nằm lên đó. Vương Nhật kéo chiếc chăn đắp ngang người cho Vương Nhật. Phía bên ngoài căn phòng, những ánh sáng đầu tiên của ngày mới bắt đầu le lói. Vương Nhật vén những lọn tóc vương trên gương mặt thanh tú của Tịnh Lâm. Anh lặng người ngắm nhìn… Gương mặt ấy, sự dịu dàng của Tịnh Lâm làm cho một ngày mới đã bắt đầu với Vương Nhật thật bình yên.
Anh trở lại bàn làm việc, cố gắng hoàn thành nốt một số giấy tờ trước khi đi làm.
8h sáng, Vương Nhật bẻ lại chiếc cổ áo sơ mi trắng của mình trước gương và chuẩn bị đi làm. Tịnh Lâm rón rén nép sau cánh cửa phòng nhìn trộm Vương Nhật:
- “Nếu cô dậy rồi thì ra đi, đừng có đứng nép sau đó. Tôi biết tôi đẹp trai, nhưng tôi rất rộng lượng, vì thế cứ thoải mái ngắm nhìn, không phải lén lút như vậy”
Tịnh Lâm tẽn tò, cô gãi đầu, gãi tai bước ra ngoài phòng khách.
- “Tôi không thể đi làm với bộ dạng này được. Có phiền không nếu anh cho tôi đi nhờ xe về nhà để tôi thay đồ rồi tới công ty sau”
- “Cô không phải đi làm, vì thế không cần phải lo về diện mạo của mình đâu”
-“Tại sao tôi lại không thể đi làm chứ?”
- “Tôi nói rồi, tôi hoàn toàn không đặt niềm tin vào ai cả. Vì thế, để đảm bảo mẫu thiết kế lần này không lộ ra ngoài. Cô phải ở đây cho tới tuần sau, khi tôi chính thức tung sản phẩm này ra thị trường. Cho tới khi đó cô mới được phép bước ra ngoài. Đây cũng là cách chứng minh sự trong sạch của cô. Tôi không muốn phải nghi ngờ ai thêm nữa”
- “Nhưng… sẽ rất bất tiện cho tôi khi sống ở đây cùng với anh, chúng ta… dù sao cũng là…”
- “Cô yên tâm đi, tôi sẽ không làm gì cô đâu. Tôi cũng cảm thấy bất tiện. Nhưng so sự bất tiện này với việc có nguy cơ bị phản bội thêm một lần nữa, tôi chẳng thà chọn cách này. Trong nhà này có tất cả mọi thứ cô có thể giải trí. Nhưng tốt hơn là cô nên tạo cảm hứng cho mình và tập trung hoàn thành nốt mẫu đó trong ngày hôm nay. Chúng ta chỉ còn gần 1 tuần để vừa hoàn thiện bản vẽ mẫu ra mắt thôi. Giờ thì cô đưa điện thoại cho tôi”
- “Anh định biến tôi thành tù nhân chắc?”
- “Chỉ là để đảm bảo an toàn thôi. Cô có thể gọi điện cho tôi bằng máy bàn, được kết nối duy nhất tới số điện thoại của tôi. Ngoài ra, cô không thể liên hệ ra ngoài bằng bất cứ hình thức nào. Internet cũng bị cắt nên cô đừng có ý định cầu cứu ai vô ích. Tôi đi làm đây!” – vừa nói Vương Nhật vừa nhanh tay giật lấy chiếc điện thoại từ tay Tịnh Lâm và bước ra khỏi nhà. Anh khóa cánh cửa lại và mỉm cười khi nhìn thấy gương mặt hậm hực một cách đáng thương của Tịnh Lâm.
***
5h chiều, một ngày làm việc bận rộn qua đi… Vương Nhật thấy mọi thứ vẫn thật ngổn ngang… Anh bóp nhẹ hai bên thái dương cho bớt căng thẳng.
- “Cậu đau đầu à? Có cần mình giúp gì không?”
Vương Nhật giật mình, ngẩng đầu lên thấy Hải Yến.Ngay lập tức Vương Nhật lấy lại phong độ của mình. Anh không muốn Hải Yến phải lo lắng. Vương Nhật biết, Hải Yến còn nhiều việc gấp bội nhưng chưa bao giờ anh thấy cô kêu ca, phàn nàn… Vì thế,Vương Nhật không muốn Hải Yến phải suy nghĩ thêm về mình.
- “Không, mình không sao cả. Chỉ hơi đau đầu một chút thôi, giờ đỡ rồi. Cậu chưa về sao?”
- “Mình qua để rủ cậu tối nay đi ăn chút gì đó. Mình cảm thấy đói bụng và muốn đi cùng cậu”
- “Uhm… được thôi…”
Tiếng chuông điện thoại cắt ngang lời nói của Vương Nhật. Anh nhìn số máy rồi vội nói với Hải Yến: “Xin lỗi, mình nghe điện thoại một chút”
-“Tôi đây. Có chuyện gì thế?”
- “Mấy giờ thì anh về? Tôi đã nấu bữa tối rồi, anh có thể về sớm một chút để cùng ăn không? Thú thật, nhà của anh lớn quá, tôi ở một mình không quen. Hơn nữa cảm giác ở một mình như tù giam lỏng thế này tôi thực sự khó chịu quá. Anh về sớm, ăn cơm cùng tôi nhé. Tôi nấu ăn cũng không tệ đâu”
Vương Nhật bật cười thích thú:
- “Cô đang tạo áp lực cho tôi đấy à hay là cô nhớ tôi quá? Nhưng thôi được rồi, đợi tôi một chút, khoảng 15 phút nữa tôi sẽ có mặt.”
- “À mà khoan đã… Tôi có chuyện này muốn nhờ anh… Thực ra, việc này rất khó nói nhưng tôi cũng không biết phải làm thế nào cả. Tôi… không có đồ để thay… anh biết đấy, hôm qua đến nhà anh, anh không nói trước nên tôi không chuẩn bị được gì cả. Có thể nào phiền anh mua giúp tôi một ít đồ để tôi thay không? Nó… nó bao gồm rất nhiều thứ… tôi không tiện kể… nhưng anh có thể nào giúp tôi không?”
- “Thôi tôi hiểu rồi, không phải giải thích. Đợi tôi một lát, tôi sẽ mang đủ những cái cô cần. Thế nhé, tôi về không muộn”
Vương Nhật tắt điện thoại mà vẫn chưa hết thú vị khi nói chuyện với Tịnh Lâm. Cô vừa có cái gì đó đáng yêu, lại vừa có cái khiến người ta thấy cô thật ngốc nghếch.
- “Hải Yến, xin lỗi nhé, hôm nay mình bận, mà có lẽ tuần này mình đều bận, không thể đi cùng cậu được. Đợi sau khi dự án này xong, mình sẽ mời cậu đi ăn một bữa nhé. Giờ mình phải về có chút việc, cậu về cẩn thận nhé”
-“Uhm”
Hải Yến muốn hỏi thật nhiều nhưng cô sợ phải nghe câu trả lời. Mà cô cũng thấy mình không có tư cách gì để hỏi. Cô buông thõng một tiếng buồn hiu hắt nhưng Vương Nhật giờ bận tới nỗi chẳng nhận ra điều khác biệt đó trong thái độ của cô.
- “À mà này, cậu có biết, ở gần đây có cửa hàng bán quần áo phụ nữ nào không? Mình muốn mua vài món đồ mà không biết phải đến đâu”
- “Ngay bên kia đường có một cửa hàng thời trang khá đẹp. Cậu có cần mình đi cùng không?”
- “Nếu được thế thì tốt quá… Tại, có một vài món đồ sẽ không tiện khi mình mua lắm. Cậu mua giúp mình tất cả những gì con gái cần trong 5 ngày, bao gồm tất cả các loại đồ trên người ấy. Cậu hiểu ý mình không?”
- “Mình hiểu rồi”
- “Mình nghĩ người đó hợp với màu hồng nhạt, trắng, vì thế cậu chọn giúp tất cả đồ đạc con gái cần, 5 bộ đồ mặc ở nhà và 5 chiếc váy xinh xắn để đi làm nhé”
- “Uhm”
Trong lúc Hải Yến lựa, đôi mắt của cô vẫn cứ hướng về Vương Nhật. Anh có vẻ như rất hào hứng chọn đồ. Anh lựa rất nhiều mẫu váy, trong khi đó, Hải Yến đang mua ít đồ lót cho cô gái nào đó mà Vương Nhật rất bận tâm.
Rời khỏi cửa hàng với những túi đồ lỉnh kỉnh trên tay, Vương Nhật tỏ ra rất hài lòng.
- “Cảm ơn cậu, nếu không có cậu hôm nay mình không biết phải xoay sở làm sao? Mình xin lỗi vì không thể đưa Hải Yến về, để lần sau nhé”
- “Không sao, mình cũng đi xe mà…”
- “Uhm, vậy mình về nhé”
- ”Vương Nhật…”
Hải Yến gọi với theo sau khi Vương Nhật đã quay lưng đi. Anh dừng lại, ngoái nhìn cô bạn thân của mình:
-“Cậu… đang yêu ai rồi, đúng không?”
Lần này Vương Nhật không thể làm ngơ trước nỗi buồn dâng dầy trong đôi mắt của Hải Yến. Anh đáp lại:
- “Không, cậu đừng hiểu lầm, chỉ là vấn đề công việc thôi. Đừng nghĩ linh tinh. Mình về đây!”
Vương Nhật lên xe rồi, Hải Yến vẫn nhìn theo anh””
- “Cậu không thấy mình à? Cậu không thấy mình đúng không? Tại sao lúc nào cậu cũng không thấy dù mình đứng ngay bên cạnh cậu?Cậu nói không yêu…nhưng đó có thể chỉ là lời nói dối hoặc chính cậu cũng không nhận ra tình cảm đó. Vương Nhật, cậu nói đi, nếu là mình, cậu có cam tâm chấp nhận như vậy không?”
(Còn nữa)
Theo Hạ Trắng (Khám Phá)
09:36 SA 20/12/2015
Nhắm mắt, yêu em...
Vương Nhật đẩy Tịnh Lâm vào xe… Anh bực bội ra mặt:
- “Rốt cục là cô bị làm sao vậy? Là do cô quá thích Minh Long hay là cô khờ mà cứ để cậu ta lợi dụng hết lần này đến lần khác thế? Hay cô là kiểu người dễ dãi nên thích được như vậy? Tại sao cô không tát cho cậu ta một cái mà cứ để mặc cho cậu ta biến mình thành trò cười? Hay đó thực sự là điều cô muốn?”
- “Anh thôi đi”
Tịnh Lâm hét lớn lên. Cô chưa từng nghe những lời mắng mỏ đó từ ai bao giờ, đặc biệt là về nhân cách con người cô. Tịnh Lâm biết, Vương Nhật không phải người xấu nhưng cách mà anh nói khiến cô bị tổn thương:
- “Trưởng phòng Vương… Có thể tất cả những lần anh ấy tượng với tôi nhất đều là những lần sự thể chẳng có gì là tích cực… Lần đầu tiên là khi tôi đang làm mẫu vẽ cho anh Minh Long, lần thứ 2 là khi anh ấy thiếu kiểm soát và lần này… Tôi rất cảm kích vì anh đã giúp tôi, không chỉ một lần mà còn rất nhiều lần. Nhưng anh đang quá đáng rồi đó. Đâu phải là tôi không muốn chống cự, chỉ là sức tôi không đủ để phản kháng lại Minh Long mà thôi”
Nói rồi Tịnh Lâm mở cửa xe và bước ra ngoài.
- “Cô đi đâu vậy? quay trở lại xe đi, tôi sẽ đưa cô về”
Vương Nhật ngó đầu ra khỏi cửa xe và gọi với, nhưng đáp lại sự nhiệt tình của anh chỉ là sự dửng dưng của Tịnh Lâm. Cô quay người lại, cúi đầu chào tạm biệt:
- “Cảm ơn anh vì đã một lần nữa giúp tôi tối nay, nhưng… tôi có thể tự về được. Cảm ơn anh rất nhiều!”
Tịnh Lâm bước nhanh về phía trước. Không hiểu vì điều gì mà sự ương bướng lúc này của Tịnh Lâm và hình ảnh khi cô bị Minh Long hôn làm Vương Nhật khó chịu đến như vậy. Anh hậm hực vì lẽ ra người cô nên phản ứn mạnh như thế là Minh Long chứ không phải dùng cách đó để đối xử với anh như lúc này.
- “Tốt thôi, về cẩn thận”
Vương Nhật kéo tấm kính cửa xe lên và lao vút về phía trước. Anh nhìn qua gương chiếu hậu thấy cái dáng thất thểu buồn bà của Tịnh Lâm mà vừa giận, vừa thương. Trong giây lát, Vương Nhật muốn vất bỏ cái sĩ diện để lùi xe lại và bắt cô ngồi lên xe để chắc chắn rằng Tịnh Lâm không gặp điều gì thêm nữa. Nhưng… anh chẳng thấy mình có lí do gì để phải làm thế, vì vậy, Vương Nhật nhấn chân ga cho chiếc xe chạy nhanh hơn, mất hút vào màn đêm.
Nhìn theo bóng chiếc xe khuất dần, thành phố co mình vì lạnh, lác đác người qua lại, Tịnh Lâm có cảm giác mình bị bỏ rơi giữa cuộc đời. Cô bật khóc vì nhớ đến Trí Nam. Giá như lúc này, Nam vẫn còn ở cùng một nhà với Tịnh Lâm, dám chắc cô sẽ gọi cho anh và bật khóc lên nức nở. Nhưng, Trí Nam đã chọn cách rời xa vì thế Tịnh Lâm không cho phép bản thân mình yếu đuôi.
Cô lau giọt nước mắt và ngước mắt lên trời để ngăn những dòng lệ. Tiếng chuông điện thoại vang lên:
- “Tịnh Lâm tan làm chưa?”
- “Mình… về rồi. Đang ở nhà”
- “Nói dối, ở nhà mà tiếng gió lớn vậy ư? Lâm đang khóc đúng không?”
Tịnh Lâm buông chiếc điện thoại xuống, cô quay khắp 4 hướng để tìm Trí Nam. Anh gọi cho cô lúc này, vào giờ phút này, giống như bao lần, chỉ cần Tịnh Lâm ngoái lại đằng sau là sẽ thấy nụ cười hiền lành của Trí Nam ở đó.
Nhưng hôm nay, cô tìm trong vô vọng không thấy hình ảnh cậu bạn thân của mình đâu:
- “Đồ ngốc, cậu lại tìm mình chứ gì? Mình không ở cạnh cậu lúc này đâu. Lau nước mắt rồi về nhà nhanh đi. Đã nói không có mình bên cạnh, cậu phải biết cách chăm sóc bản thân, vậy mà xem ra cậu không coi trọng lời mình ra gì rồi”
- “Nam đang ở đâu?”
- “Nam đang ở phòng của mình. Vừa đi dạy về… Lâm về nhà đi, nhanh không cảm lạnh đó. Có gì cuối tuần mình sẽ qua thăm bác và Lâm”
Tịnh Lâm: “Ừ, tạm biệt” một cách buông thõng. Cô bước đi trong nỗi buồn sâu thẳm. Giờ thì cô thực sự chỉ có một mình…
Tịnh Lâm chẳng bao giờ biết được, phía bên kia đường, sau một gốc cây lớn, Trí Nam đứng lặng nhìn cô lầm lũi ra về. Trí Nam không tàn nhẫn nhưng anh cũng chẳng có cách nào để bước chân vào cuộc đời Tịnh Lâm, vậy nên anh chỉ còn cách để cô tự bước đi, dù một mình.
***
Cuộc họp phòng nhanh chóng được diễn ra. Tịnh Lâm biết mục đích của cuộc họp là gì… Cô hồi hộp vô cùng.
- “Như mọi người cũng đã biết, bản thiết kế của mọi người tôi đã xem xét rất kĩ lưỡng và quyết định lựa chọn mẫu của bạn Ngọc Quang. Tôi cho rằng đây là một sự sáng tạo rất lớn và tôi muốn đem nó đi chiến đấu với các đối thủ khác. Những người không được chọn cũng đừng quá buồn, chúng ta còn nhiều cơ hội khác. Chúc mừng Ngọc Quang, mong bạn tiếp tục cố gắng”
Có một cảm giác thất vọng tràn trề trong người Tịnh Lâm. Thậm chí mẫu thiết kế của cô còn chẳng được nhắc đến trong những lời nhận định của Vương Nhật. Cô tự hỏi, rốt cục mình có thực sự hợp với nghề này? Cũng giống như cái thân phận thấp hèn của cô chẳng bao giờ phù hợp với thế giới thượng lưu giàu có dù cho cô có khoác lên mình bộ trang phục đắt tiền đi bao nhiêu chăng nữa.
Suốt một ngày dài, Tịnh Lâm thất thần ngồi lặng trong văn phòng. Cuối ngày, cô quyết định sang gặ Vương Nhật.
Sau tiếng gõ cửa, giọng Vương Nhật điềm tĩnh:
-“Vào đi”
Tịnh Lâm rón rén bước chân vào phòng. Cô cảm thấy hơi ái ngại khi có sự xuất hiện của Hải Yến.
- “Trưởng phòng Vương, tôi có chuyện muốn hỏi…”
Vương Nhật dừng công việc lại, ngẩng đầu lên tiếp lời:
- “Cô nói đi, tôi nghe đây” – Phía bên kia chiếc bàn, Hải Yến cũng chăm chú lắng nghe.
- “Liệu tôi có thể nào được biết mẫu thiết kế của Ngọc Quang được không? Tôi thực sự rất tò mò”
Lần này thì Vương Nhật hạ chiếc bút trên tay mình xuống, khoanh hai tay trước ngực và nhìn Tịnh Lâm bằng thái độ dò xét:
- “Cô Tịnh Lâm, phiền cô cho tôi xin một lí do để tôi phải đáp ứng yêu cầu của cô”
- “Sự thật là tôi không có lí do gì để ép anh phải làm thế cả. Nhưng tôi đã dồn rất nhiều tâm sức vào mẫu thiết kế của mình, vì thế tôi muốn mình được biết mình đã thua một đối thủ như thế nào”
- “Thế này nhé, Tịnh Lâm. Thứ nhất, chúng tôi trả lương cho cô không phải để đáp ứng mục đích cô muốn cái gì trong công việc. Chúng tôi không quan tâm cô muốn gì. Thứ 2, cả 3 thiết kế trẻ đều bỏ hết tâm sức của mình vào sản phẩm, không riêng gì cô. Và cuối cùng, đây là một vấn đề không thể để lộ. Ngay từ khi chưa biết bản thiết kế nào được chọn chúng ta đã giữ bí mật tới giờ, tại sao tôi lại phải cho cô biết mẫu được lựa chọn khi mà cái cô làm ra không được chấp nhận?”
Tịnh Lâm không biết phải nói điều gì thêm nữa vì từng lí lẽ, lập luận của Vương Nhật. Tịnh Lâm cúi đầu xin lỗi:
-“Tôi hiểu rồi, thưa trưởng phòng. Rất xin lỗi vì tôi đã làm mất thời gian của anh bằng những việc không đâu. Tôi xin phép về phòng. Mong anh thông cảm!
Tịnh Lâm toan bước ra ngoài cánh cửa, giọng điệu của Vương Nhật lại đổi khác hoàn toàn.Anh nói vọng theo:
- “Cô Tịnh Lâm, nói cho tôi nghe xem, cô có phải là người dễ từ bỏ thế không? Có vẻ như trong tình yêu cô cũng không đủ quyết liệt, còn trong công việc lại dễ dàng nản chí. Tôi mới chỉ vừa nói vài câu cô đã từ bỏ cái khao khát đau đáu trong lòng mình?”
Tịnh Lâm tiếp tục im lặng. Đúng là Vương Nhật không đơn giản như cô từng nghĩ.
- “Cô lại đây, tôi sẽ đưa cho cô bản thiết kế của Ngọc Quang. Nếu điều đó cho cô cơ hội được mở mang thì tôi cũng sẽ cố thử đặt niềm tin nơi cô”
Hải Yến đứng bật dậy:
- “Trưởng phòng, đừng làm thế, chúng ta có trách nhiệm phải bảo vệ bí mật về hình ảnh của sản phẩm, vậy nên càng ít người biết càng tốt”
-“Không sao đâu, cứ coi như chúng ta đang đánh bạc một phen thôi mà. Tôi cũng muốn thử xem, ở đời này, người với người có thể tin nhau không?”
Cuối cùng thì Tịnh Lâm cũng nhận được từ tay Vương Nhật mẫu sản phẩm được lựa chọn. Cô không biết phải nói lời cảm ơn như thế nào nên chỉ biết cúi đầu chào rồi rút lui.
Trở về chỗ ngồi, Tịnh Lâm say sưa ngắm nhìn mẫu thiết kế được lựa chọn. Nó quả thật xuất sắc nhưng cô vẫn không thấy nó có gì đó thực sự nổi bật hơn của mình.
***
Hơn 3 tuần kể từ khi bản thiết kế của anh bạn đồng nghiệp Ngọc Quang thực hiện, phòng làm việc của Tịnh Lâm bớt vất vả đi phần nào. Ngược lại, Vương Nhật và Hải Yến thì vô cùng bận rộn cho buổi công bố mẫu thiết kế sẽ chào sân trong thị trường trang sức đợt mùa xuân năm nay.
Cuộc họp với toàn bộ đội quản trị và lãnh đạo công ty được diễn ra lúc 10h sáng. Hôm nay, Tịnh Lâm thấy, Vương Nhật ăn mặc lịch thiệp, cứ như một doanh nhân giàu có và đĩnh đạc. Anh bước vào cuộc họp để trình lên ban giám đốc cũng như toàn bộ các ban bệ mẫu thiết kế và mẫu sản phẩm đã được lựa chọn để làm. Nếu được đa số ủng hộ, trong tuần tới mẫu này sẽ được chính thức công bố ra thị trường.
Dù không được vào dự, thiết kế của mình cũng không được lựa chọn nhưng Tịnh Lâm rất hồi hộp.Việc mẫu sản phẩm có được đồng tình hay không quyết định số mệnh của cả cái phòng mới lập ra này. Cô lo lắng, đứng ngồi không yên và chờ đợi tin vui từ trưởng phòng Vương Nhật. Cả phòng râm ran bàn tán, trông ngóng kết quả
- “Cô Tịnh Lâm,vào gặp trưởng phòng ngay lập tức”
Tịnh Lâm hốt hoảng khi nhận được câu nhắc của Hải Yến. Giọng điệu của Hải Yến có gì đó như rất cay cú và khó chịu. Tịnh Lâm không hiểu rốt cục cô làm sai điều gì khiến hai người họ giận dữ như vậy.
Tịnh Lâm đẩy cánh của bước vào, ngay lập tức, Vương Nhật ném xấp giấy thẳng vào mặt cô. Và tát lên đôi má cô những cái trời giáng. Ánh mắt anh gàu đỏ:
- “Cô Tịnh Lâm, cô nói đi, trò đốn mạt này là của cô đúng không?”
Tịnh Lâm ớ người ra sững sờ, cô không hiểu điều Vương Nhật vừa nói là gì…
- “Trưởng phòng, anh nói gì vậy, tôi không hiểu”
- “Không hiểu, không hiểu… cô lúc nào cũng tỏ vẻ ngây thơ, yếu ớt nhưng thực tế lại sống quá thủ đoạn. Nếu không phải là cô tung mẫu thiết kế này cho đối thủ thì làm sao họ biết. Cô có biết, ngày hôm nay đi họp, tôi háo hức giới thiệu sản phẩm, tôi tự hào về nó. Để rồi rốt cục, sau khi tôi nói xong, một thành viên trong ban giám đốc đã ngay lập tức mở trang web của công ty đối thủ lên màn hình máy chiếu và chỉ cho tôi xem mẫu thiết kế vừa tung ra cách đây 1h của họ. Kì lạ là nó y chang mẫu của chúng ta… cô nói xem, nếu không phải cô thì là ai?”
- “Không, tôi thực sự không làm điều đó? Mẫu này đâu phải chỉ có mình tôi biết, tại sao anh lại nghi cho tôi?”
Vậy theo cô tôi phải nghi cho ai? Nghi Ngọc Quang đã bán sản phẩm này đi? Không, tôi tin chắc Ngọc Quang không ngu ngốc như vậy. Anh ta được trả tiền lớn nếu mẫu này được lựa chọn. Anh ta sẽ còn được trọng dụng ở công ty rất nhiều. Anh ta sẽ không dại dột mà trở thành một kẻ phản bội vì chắc chắn ngoài tiền, anh ta sẽ không bao giờ được đón nhận ở công ty đối thủ. Còn cô, cô cay cú vì mẫu của cô không được chọn, cô nằng nặc đòi xem bản thiết kế của Ngọc Quang trong khi những người không được chọn khác không như vậy. Vậy theo cô, tôi phải nghi ngờ ai nữa? Hay là nên nghi ngờ chính mình?”
- “Tôi không biết phải nói thế nào nhưng tôi thực sự không làm điều đó” – Giọng Tịnh Lâm lạc đi…
Hải Yến bước đến””
- “Hay là cô nghi cho tôi?”
Tịnh Lâm lắc đầu… nước mắt cô không ngừng tuôn rơi.
- “Cô nghe này, tôi thà nghi ngờ chính mình chứ không bao giờ nghi ngờ Hải Yến. Bởi thế, tốt nhất là cô nên thành thật, cô làm thế vì mục đích phá hoại tôi đúng không?”
- Không, tôi thực sự không làm…” – Tịnh Lâm hét lớn lên.
Tịnh Lâm chạy ra khỏi phòng trong những giọt nước mắt tức tưởi. Ở lại là sự căm phẫn và gương mặt đỏ ửng của Vương Nhật:
- “Cậu đừng có buồn. Chúng ta sẽ xử lí được thôi. Chúng ta cũng còn vài ngày nữa cho tới tuần sau cơ mà. Còn nước còn tát… Mình đi xử lí mấy việc, mình tin mọi chuyện còn có cách giải quyết”
Hải Yến vỗ nhẹ vào vai Vương Nhật động viên. Cô muốn rời đi để lại không gian cho Vương Nhật tĩnh tâm. Hải Yến đã quá hiểu những lúc này Vương Nhật chỉ muốn một mình.
Khi Hải Yến đi rồi, Vương Nhật ngồi vào chiếc ghế của mình. Anh mệt mỏi nhìn mọi thứ rồi bấm điện thoại:
- “Tịnh Lâm, cô đang ở đâu?”
- “Tôi… đang ở ngoài đường”
- “Cô đến ngay địa chỉ này… Tôi sẽ nhắn tin cho cô địa chỉ ngay sau đây. Hãy đến đó, nhanh nhất có thể. Nhân tiện báo luôn cho người nhà cô rằng đêm nay cô không về”
- “Đó là đâu vậy ạ?”
- “Chung cư nơi tôi sống. Cô nhất định phải đến, nếu cô còn muốn chứng minh mình vô tội”
(Còn nữa)
Nguồn: Khampha
10:01 SA 18/12/2015
Top 10 vùng đất có con gái đẹp nhất Việt Nam
thích gái Hải Phòng nhất, toàn gặp mấy bạn da trắng, mặt xinh ơi là xinh ý :D
Gái Hải Phòng đứng số 10 hơi thiệt thòi nhỉ, đáng lẽ phải nằm trong top 3 cơ :((
08:57 SA 17/12/2015
m
Mecunkon
Bắt chuyện
2.7k
Điểm
·
226
Bài viết
Gửi tin nhắn
Báo cáo
Lên đầu trang
- “Cậu đã có phương án nào thay thế chưa? Ban lãnh đạo công ty rất sốt ruột vì chúng ta chậm trễ hơn nhiều so với các đối thủ. Ngày ra mắt sản phẩm sắp tới, trong khi đó các bên khác họ đã chào sân mẫu mới và bắt đầu nhận được rất nhiều phản hồi tích cực cũng như đơn đặt hàng, còn chúng ta vẫn án binh bất động. Có kịp không vậy Vương Nhật”
Vương Nhật nhìn sự nôn nón của Hải yến và mỉm cười:
- “Sắp xếp cho mình một cuộc họp gáp với ban lãnh đạo công ty để thông báo về tiến độ của dự án nhé. Báo với họ ràng, sẽ nhanh thôi, không quá tốn thời gian của họ”
Cuộc họp được tổ chức sau đó chỉ vài phút. Tất cả mọi người đều có mặt đầy đủ và hồi hộp chờ đợi. Ông Vương Quân vẫn đủng đỉnh như phong cách thường thấy:
- “Trưởng phòng Vương yêu cầu một cuộc họp gấp, chúng tôi đang sẵn sàng nghe thông báo đây. Không biết anh có biết chỉ còn 3 ngày nữa là buổi giới thiệu sản phẩm của tất cả các công ty hàng đầu cả nước về lĩnh vực trang sức diễn ra. Các bên họ đã tung ra thị trường mẫu của họ hàng tuần nay rồi. Đó là cách để họ thu hút khách hàng và độc chiếm đầu tiên. Cậu định bao giờ mới cho chúng tôi xem bản thiết kế mới đây? Mẫu ban đầu dù không cần biết là cậu copy của họ hay họ lén lút xem bản của cậu thì cũng không thể dùng được nữa? Còn 3 ngày? Cậu định làm chúng ta bẽ mặt, một tập đoàn hàng đầu về trang sức lại không thể cho ra đời một sản phẩm tử tế? Chúng tôi cần mẫu sản phẩm ngay trong ngày mai!”
Giọng ông Vương Quân mỗi lúc một cương quyết hơn. Nhưng đổi lại, Vương Nhật vẫn bình thản:
- “Sẽ không có bản thiết kế nào được ra mắt tại tập đoàn cả. Các vị cũng sẽ như những khách hàng, sẽ được biết đến sản phẩm ngay trong buổi giới thiệu. Nghĩa là tôi sẽ không công bố sớm cho tới khi buổi triển lãm chính thức diễn ra. Sản phẩm lần này, chỉ duy nhất mình tôi và người chế tác được biết, còn lại, không ai cả”
Ông Vương Quân đứng bât dậy không giữ nổi bình tĩnh mà đập bàn:
- “Cậu coi tập đoàn này là cái gì? Là chỗ chơi của cậu chắc? Cậu là một người mới, năng lực ra sao còn chưa được thẩm định. Ban đầu, khi chúng tôi cho cậu nhận dự án lần này cũng là vì nể nang. Chúng tôi đặt cả danh dự, uy tín của tập đoàn vào cậu. Chúng tôi cần phải xem bản thiết kế cũn như sản phẩm mẫu trước khi tung ra thị trường. Không thể để cậu tự ý thích đưa cái gì ra thì đưa được, nếu sản phẩm đó không ra gì, chẳng khác nào chúng ta đã tự mình bôi nhọ danh dự của tập đoàn. Không thể nào có chuyện đó”
Vương Nhật quay sang nhìn chú:
- “Chú đừng lo. Có thể bản thân cháu không đủ để mọi người tin, nhưng số cổ phần mà cháu được hưởng từ công ty này chắc sẽ khiến mọi người cho cháu một cơ hội chứ?”
- “Cháu nói vậy là ý gì?”
- “Thưa mọi người. Ai cũng biết tôi là cháu nội của Tổng giám đốc, có thể, vị trí mà tôi đang nắm giữ lúc này chỉ là chức trưởng phòng nhưng ai cũng hiểu, bố tôi là con trai cả của ông tôi. Do đó, số cổ phần mà bố tôi được hưởng không hề nhỏ. Tôi cam kết nếu lần ra mắt sản phảm này thất bại, tôi sẽ gửi lại toàn bộ cổ phần đó cho quý vị. Tất nhiên, quý vị ngồi đây sẽ ngẫu nhiên sẽ được tăng thêm cổ phần từ phía tôi. Tôi không nói suông, tôi đã làm văn bản, có luật sư chứng kiến. Vì vậy, điều mà quý vị cần bây giờ là tôn trọng tôi, để tôi tự làm dự án lần này, và cho tới khi ra mắt sản phẩm, phiền quý vị tới dự như một người khách để xem chúng ta có gì? Như vậy được chứ?”
Những gương mặt đang giãn dần ra theo chiều hướng cười thỏa mãn. Một số người ban đầu phản đối gay gắt giờ lại nhanh chóng thay đổi thái độ. Một người khẳng khái:
- “Nếu cậu đã có niềm tin vào bản thân mình như thế, chúng tôi cũng muốn thử đặt niềm tin vào cậu xem sao. Hi vọng, cậu không làm chúng tôi thất vọng”
Nói rồi, ông ta đứng lên rời khỏi cuộc họp, những người còn lại cũng xì xào: “Vậy cứ thế đi...” rồi cũng nhanh chóng rút lui. Nhìn theo dáng họ, bao gồm cả ông Vương Quân trong đó, Vương Nhật cười khểnh: “Các ông tin tôi ư? Không,thực ra các ông đang mong tôi thất bại”!
***
Cuối cùng thì ngày đó cũng đã tới, buổi sáng, Vương Nhật đứng ngắm mình trước gương và băn khoăn về màu cà vạt.
- “Anh nên chọn chiếc màu xanh lam, tôi nghĩ nó hợp với anh hơn”
- “Cảm ơn”
Vương Nhật nhanh tay thắt chiếc cà vạt vào cổ áo rồi cầm cặp tài liệu bước ra khỏi nhà.
- “Trưởng phòng... Tôi có thể đi cùng anh không?”
- “Không, cô ở nhà và chờ đợi tin tốt lành từ tôi đi. Tối nay đừng nấu cơm, chúng ta sẽ ra ngoài ăn mừng”
- “Tôi không biết phải nói gì, nhưng... cố gắng lên nhé. Hi vọng chúng ta sẽ thành công”
- “Không cần phải hi vọng, điều đó là sự thật mà”
Lời nói quả quyết của Vương Nhật khiến Tịnh Lâm an tâm phần nào. Cô đoán cả ngày hôm nay sẽ rất dài... điều duy nhất mà cô có thể làm là chờ đợi.
Buổi ra mắt các mẫu trang sức mùa xuân được diễn ra ở một khu sang trọng và rộng lớn. Phần đông người tới dự là những bậc quyền quý và sang trọng. Họ tới không chỉ để xem các mẫu thiết kế, lựa chọn cho mình một sản phẩm ưng ý mà còn để khẳng định đẳng cấp của mình.
Bộ trang sức của tập đoàn Vương Gia xuất hiện cuối cùng. Lấy ý tưởng từ giọt sương ban mai trong veo và chút ánh sáng mơn man của ngày xuân, toàn bộ các mẫu trong bộ sưu tập đều vô cùng ấn tượng. Dù trước đó, các đối thủ đã chào sân sản phẩm nhưng không đủ thu hút bằng mẫu vừa mới được công bố cách đây ít phút của tập đoàn Vương Gia. Quả thật, đặt những mẫu thiết kế này bên cạnh các gian hàng khác như thể một con thiên nga nổi lên giữa một bầy vịt.
Hơn 8h tối, tiếng chuông cửa dồn dập vang lên khiến Tịnh Lâm vội vã lao ra mở cửa.
Vương Nhật lao vào nhà và ôm chầm lấy Tịnh Lâm”
- “Thành công rồi, chúng ta thành công rồi”
Cả hai đứng bất động như vậy giữa căn phòng. Tịnh Lâm cảm nhận được sự xúc động trong cái ôm xiết chặt của Vương Nhật. Nước mắt cô cứ trào ra, như thể người đàn ông này thuộc về một phần nào đó thiêng liêng trong đời cô vậy. Còn với Vương Nhật, ngay khi buổi ra mắt thành công, người đầu tiên mà anh muốn chia sẻ chính là Tịnh Lâm. Trong đầu anh chỉ có hình ảnh của người con gái đó, nó thôi thúc anh phóng xe thật nhanh để về nhà.
Sau những giây phút lặng im, cả hai đều bối rối, Vương Nhật xóa tan bầu không khí ngại ngùng đó bằng một lời đề nghị:
- “Chúng ta đi ăn tối nhé... Sau đó, cô đi cùng tôi tới một nơi được không?”
Tịnh Lâm mỉm cười và khẽ gật đầu:
- “Đợi tôi một chút”
Cô chạy biến vào trong nhà, thay một chiếc váy xinh xắn mà Vương Nhật mua cho cô rồi trở lại. Vương Nhật lặng ngắm Tịnh Lâm rồi như một phản xạ, anh nắm lấy tay cô.
- “Đi thôi”
Suốt từ hành lang cho tới nhà xe, Vương Nhật vẫn nắm chặt lấy tay Tịnh Lâm. Cô không hiểu lắm hành động này, chỉ cảm thấy hơi khó xử.
- “Anh... có thể nào buông tay tôi ra một chút không?”
Vương Nhật dừng lại, nhìn xuống bàn tay rồi nắm chặt hơn, kéo Tịnh Lâm đi;:
- “Cô có thể thôi ý kiến được không? Chỉ là một cái nắm tay thôi. Chẳng phải mai là cô có thể về nhà rồi sao?”
Tịnh Lâm cũng không hiểu vì sao mình lại ngoan ngoãn làm theo lời Vương Nhật như vậy. Có lẽ lợi ích chung từ công việc đã khiến cô cho phép mình có những sự thân mật như thế này?
Lên xe, Vương Nhật ghé sát người Tịnh Lâm để kéo chiếc dây an toàn.
- “Chúng ta đi tới một nơi trước, sau đó đi ăn được không?”
- “Được thôi, mà... đi đâu vậy”
Vương Nhật không trả lời, anh phóng chiếc xe rời khỏi gara và im lặng hoàn toàn.
***
Đứng trước căn phòng có di ảnh cha mẹ mình, Vương Nhật nghẹn ngào. Anh đặt lên một bó hoa cúc vàng.
- “Có lẽ bố mẹ đã chờ ngày này lâu lắm rồi. Con xin lỗi vì con đã mất quá nhiều thời gian để đi được một chặng đường ngắn. Nhưng con tin, chậm mà chắc. Xin bố mẹ hãy tin ở con. Cô gái này... là người đã giúp con hoàn thành bước đầu tiên này một cách xuất sắc, vì thế, con muốn giới thiệu cô ấy với bố mẹ”
Tịnh Lâm được bàn tay của Vương Nhật kéo lại đứng cạnh anh.Từ lúc bước vào đây tới giờ, Tịnh Lâm hoàn toàn bất ngờ và cảm thấy hoang mang. Cô không hề biết hoàn cảnh của Vương Nhật. Cô không nghĩ ba mẹ anh đều đã qua đời. Nhìn người đàn ông đứng cạnh mình với đôi mắt u buồn và chất chứa những điều không thể nói thành lời. Cô có cảm giác có những bí mật nào đó ghê gớm lắm.
Cả hai quay lại thành phố và dùng bữa tối trong một nhà hàng ấm cúng và bình dân. Điều này khiến Tịnh Lâm cảm giác thích thú hơn nhiều so với ngồi ở một nơi đắt tiền và sang trọng.
- “Anh có thể nói cho tôi một chút về buổi ra mắt được không? Thực sự chúng ta đã thành công chứ?”
Vương Nhật dừng lại, uốn chút rượu rồi nhìn Tịnh Lâm:
- “Đúng thế, mẫu rất được yêu thích và chỉ trong ngày hôm nay, lượng đơn đặt hàng mẫu tăng chóng mặt. Theo nguồn tin cho biết, số lượng đơn hàng hôm nay chúng ta nhận được lớn gấp 3 lần so với các đối thủ dù cho họ tiếp cận thị trường sớm hơn chúng ta”
- “Thật vậy ư? Nếu vậy chúng ta không phải qua lo lắng nữa rồi. Nào, cạn ly vì niềm vui quá lớn này”
Tịnh Lâm chủ động mời Vương Nhật một ly. Nhìn đôi má đỏ hây hây của Tịnh Lâm, Vương Nhật bật cười:
- “Cô không uống được thì đừng cố nhé. Lát còn phải về nữa mà. Ngày mai, cô đi làm như bình thường nhé. Ai hỏi thì nói bận việc gia đình nên nghỉ. Mọi chuyện với bộ phần hành chính tôi đã thông báo rồi nên cô yên tâm, cô vẫn nhận được lương đầy đủ”.
Bữa ăn tối diễn ra đầy hào hứng và vui vẻ. Nhưng rồi, từ phía sau, bất ngờ Minh Long xuất hiện:
- “Tịnh Lâm, anh có thể gặp em một chút không?”
Minh Long nắm lấy tay của Tịnh Lâm toan kéo đi nhưng nhanh như chớp, Vương Nhật đứng dậy giữ lấy bàn tay còn lại của Tịnh Lâm:
- “Cậu định làm gì vậy? Buông tay Tịnh Lâm ra, tôi có chuyện muống nói với cô ấy. Lát tôi sẽ đưa Tịnh Lâm về” – Minh Long nhìn thẳng vào đôi mắt đang đỏ gàu lên vì giận dữ của Vương Nhật.
- “Buông tay cô ấy ra”
- “Cậu có quyền gì chứ?”
- “Tôi nhắc lại, buông tay cô ấy ra...” – Giọng của Vương Nhật mỗi lúc một gay gắt, đôi bàn tay thì nắm chặt.
Minh Long buông tay Tịnh Lâm ra, tiến lại gần Vương Nhật:
- “Vương Nhật, đừng có quá đáng. Tôi không muốn vì Tịnh Lâm mà chúng ta mất đi tình cảm. Tôi có chuyện cần nói với cô ấy. Cô ấy không phải người yêu cậu, chỉ là cấp dưới. Từ bao giờ cậu nghĩ sếp có quyền can thiệp vào đời tư của nhân viên thế?”
- “Cậu chẳng có tư cách gì để làm phiền Tịnh Lâm sau bao nhiêu chuyện cậu đã làm cả. Tốt nhất là tránh xa Tịnh Lâm ra một chút”
- “Cậu lầm rồi. Dù tôi có làm gì thì cô ấy vẫn sẽ nghe lời tôi. Tôi biết, tôi có lỗi với Tịnh Lâm nhưng đó chỉ là lần tôi say rượu. Cậu thử hỏi cô ấy xem, tôi đã ở bên, đã giúp đỡ cô ấy như thế nào trong những lúc khó khăn?”
Lần này thì Vương Nhật đuối lý. Anh biết tranh luận thế nào về cái ơn mà Minh Long dã làm được cho Tịnh Lâm?
Minh Long cười đắc thắng vì rốt cục anh vẫn là người giành lợi thế trong cuộc tranh luận với Vương Nhật. Minh Long quay sang Tịnh Lâm, anh nhìn cô bằng ánh mắt trìu mến:
- “Em đi cùng với tôi chứ? Tôi muốn đưa ra một lời đề nghị, hãy làm bạn gái của tôi, được không? Nhưng câu chuyện đó, e rằng nói ở đây không tiện. Đi nào”
Không đợi Minh Long hành động, Vương Nhật nắm chặt lấy tay Tịnh Lâm kéo đi. Minh Long níu lại và nhận về mình cú đấm trời giáng ngay giữa mặt:
- “Đừng động vào Tịnh Lâm của tôi. Đây là lần cuối cùng tôi cảnh cáo cậu”
Vương Nhật như con thú dữ bị thương. Anh không cần biết mối quan hệ của mình và Tịnh Lâm rốt cục là gì, chỉ biết rằng lúc này, bất luận mối ân tình của Minh Long với mình, của Minh Long với Tịnh Lâm, anh cũng nhất quyết không cho ai động tới Tịnh Lâm. Anh sợ cái cảm giác bàn tay Tịnh Lâm tuột khỏi mình, cứ thế, Vương Nhật nắm chặt tay Tịnh Lâm rồi kéo cô lên xe.
Ngay cả khi ngồi lái xe, Vương Nhật cũng không hề buông tay. Một tay điều khiển, một tay giữ lấy đôi bàn tay của Tịnh Lâm:
- “Anh, có thể nào buông tay tôi ra không? Anh có thể đưa tôi về nhà không? Dù sao dự án cũng xong rồi, tôi cũng không cần phải ở nhà anh nữa”
Im lặng!
Đáp lại câu hỏi của Tịnh Lâm chỉ là sự giận dữ và bàn tay cứ mỗi lúc một chặt hơn mà thôi. Vương Nhật dừng xe trước khu nhà của mình, mở cửa xe và kéo Tịnh Lâm xuống. Tới lúc này, Tịnh Lâm thực sự khó chịu với thái độ của Vương Nhật:
- “Anh thôi đi, tôi đâu phải người hầu của anh, sao anh cứ kiểm soát tôi mãi thế. Rốt cục anh muốn cái gì vậy chứ?”
- “Cô còn hỏi nữa à? Vậy cô bị làm sao mà cứ năm lần bảy lượt để cho Minh Long sai khiến như một con rối? Cô nợ Minh Long nhiều đến thế ư? Cái ơn đó kinh khủng vậy à? Nếu một người dùng việc tốt mình từng làm để khống chế một cô gái yếu đuối như cô thì có đáng phải trân trọng vậy không? Để trả ơn cô sẵn sàng bất chấp cả nguy hiểm của bản thân mình à? Có nực cười không? Nói đi, phải làm thế nào để trả hết cái ơn của cậu ta với cô, cô nói tôi nghe xem”
- “Chuyện đó thì liên quan gì tới anh chứ? Tôi chỉ là một nhân viên, tôi có đời sống, có mối quan hệ của riêng mình, tại sao anh cứ phải kiểm soát tất cả vậy”
Vương Nhật đẩy Tịnh Lâm vào thành ô tô. Anh chống hay tay bên người cô tạo thành một vòng khép kín mà chỉ cần Tịnh Lâm nhúc nhích sẽ chạm lại gần gương mặt của anh. Vương Nhật nhìn cô bằng ánh mắt đăm đuối:
- “Có, kể từ 1 ngày trước, nó không liên quan, nhưng kể từ ngày hôm nay nó liên quan. Từ giờ trở đi, tất cả những gì liên quan đến em đều liên quan đến tôi, như thế đã đủ rõ ràng chưa? Em ngốc hay em không có tình cảm với tôi nên mới không nhận ra tôi nhìn em si mê hơn vạn cô gái khác trên đời này? Em ngốc hay sao mà không thấy tôi muốn nhũn tim ra khi thấy em cười? Em ngốc nên cứ xát muối vào tim tôi mỗi khi Minh Long xuất hiện đúng không?”
- “Tôi thực lòng không hiểu...”
Cuối cùng thì Vương Nhật đã liều lĩnh đặt lên môi Tịnh Lâm một nụ hôn cháy bỏng. Anh khao khát và cuồng nhiệt. Nụ hôn có gì đó đầy hậm hực và hờn ghen, có gì đó hoang mang nhưng tình yêu thì chắc chắn rất thật.
Tịnh Lâm đã đẩy anh ra, nhưng sức cô không thể chống lại nổi chàng trai đang muốn điên lên vì tình. Cô từ từ khép đôi mi lại, cảm nhận nụ hôn bằng trái tim mình. Hãy để cho những hoang mang ở lại phía sau, nếu người đàn ông đó có thể dám bất chấp tất cả để hôn cô, để nói yêu cô dù bản thân anh ấy còn những nỗi buồn chôn giấu tận tim, thì tại sao cô lại phải chối từ.
Tịnh Lâm đón nhận nụ hôn. Giờ thì cô hôn anh! Tình yêu này đến nhanh hay chậm, vội vàng hay thư thả, Tịnh Lâm không còn muốn quan tâm nữa, đến là được rồi...
Vương Nhật từ từ rời bỏ bờ môi của Tịnh Lâm đầy nuối tiếc. Anh nhìn vào đôi mắt cô, hơi thở gấp gáp và toàn thân run rẩy. Vương Nhật ôm Tịnh Lâm, để cô dựa vào bờ vai của mình:
- “Tôi chưa từng yêu ai, tôi nghĩ mình không giỏi trong việc đó lắm. Tôi cũng không biết cách một chàng trai tỏ tình với một cô gái như thế nào, nhưng liệu em có thể xem như nụ hôn vừa rồi là cách mà tôi nói: Tôi yêu em!được không? Tôi đoán em sẽ hoài nghi tình cảm của tôi, bởi vì chính tôi cũng tự hỏi, tại sao tôi lại yêu em. Tôi cũng không biết nữa. Chỉ là tôi thấy lòng nhói đau khi em bị tổn thương hay em nhìn Minh Long. Chỉ là tôi thấy cái cảm giác về nhà và được nhìn thấy em nhí nhảnh, đáng yêu bỗng đời trở nên dịu dàng. Chỉ là khi cậu bạn thân muốn gặp em, tôi lại thấy mình ích kỉ và hèn họ, muốn ngăn chặn cho bằng được. Tôi chỉ muốn lập một hàng rào để ngăn những người đàn ông khác đến bên em... Đó có phải là yêu không? Em nói cho tôi biết đi”
Tịnh Lâm toan rời khỏi vòng tay anh để trò chuyện cùng anh, nhưng Vương Nhật lại ghì chặt cô hơn:
- “Đừng, em đừng nhìn thẳng vào tôi lúc này. Em không thấy tôi đang run ư? Tôi sợ phải đối diện với ánh mắt của em bởi vì tôi sợ em từ chối. Còn rất nhiều điều chúng ta chưa biết về nhau. Tôi từng nói tôi không bao giờ tin ai hoàn toàn vì tôi sợ bị phản bội. Nhưng lần này tôi muốn đánh cược để tin em, tôi muốn nói với em mọi thứ về con người tôi, dù biết đâu đó có lúc tôi sẽ phải tổn thương. Nhưng nếu trái tim buộc phải tổn thương thì mới biết được tình yêu, tôi chỉ muốn người làm tổn thương mình là em thôi. Em đồng ý yêu tôi chứ?”
(Còn nữa)