Thịnh hành
Cộng đồng
Thông báo
Đánh dấu đã đọc
Loading...
Đăng nhập
Đăng nhập
Tạo tài khoản
Đăng nhập qua Facebook
Đăng nhập qua Google
Bài viết
Cộng đồng
Bình luận
Truyện: Sở Tâm Lam đến đây!
Hương 63: THạch Đại Vũ
“cô là ai!”
“một người hàng xóm, anh nên đến đây đi,ông ấy yếu lắm!”-nói đoan cô cúp máy ngay. Tống Hiểu Thần sau khi làm thủ tục xong quay lại nhìn Tâm Lam, hai người im lặng không nói lời nào cứ lăng im ngồi đó như chờ đợi một điều gì đó mà không một ai trong hai người biết điều đó là điều gì.
Do quá căn thẳng nên Tâm Lam quá mệt nên nhanh chóng thiếp đi, Tống Hiểu Thần ngồi nhìn cô, cô không có bất kỳ một nét nào giống với Triệu Khả Như nhưng tại sao anh lại cứ nghĩ dến Khả Như khi bên cạnh cô, anh thật sự không biết tại sao. anh càng không hiểu chính bản thân mình, trái tim anh đã chết khi Khả Như chết đi vậy mà nay nó lại đi đau lòng khi thấy người con gái khác đau lòng, lại muốn bảo vệ người con gái khác khi nhìn thấy cô yếu đuối nhỏ bé. Tống Hiểu Thần mệt mõi dựa lưng vào ghế nhấm mắt,phải chăng do anh nhìn thấy Triệu Khả Như trong cô cho nên anh mới lạc bước như vậy! phải nhanh chóng thoát khỏi hoàng cảnh này, quay về với guồng sống hằng ngày.
Đến giữa buổi sáng hốm sau điện thoại Sở TaamLam reo lên,cô nhanh chóng nghe máy rồi bí bí hiểm hiểm đi ra ngoài khuông viên bệnh viện.
“chào anh THạch tiên sinh!tôi là Sở Tâm Lam!” – Tâm Lam nhận ra Thạch Đại Vũ ngay vì anh quả thật không khác máy so với bức hình, có là trông anh già dặn hơn rất nhiều.người đàn ông có phần giật mình rồi cũng nhanh chống lấy lại sự bình tĩnh.
“chào cô! sao cô biết tôi?”- THạch Đại Vũ nhìn một lượt cô gái trước mặt, quả thật rất bình thường, không có vẻ gì là người nguy hiểm.
“đây!” – Tâm Lam đưa bức ảnh trong điện thoaij của mình cho anh xem – “Thạch tiên sinh.à nói lão Thạch tiên sinh cất giữ nó như báo vật, do một lần lau dọn tôi vô tình thấy được!”
“sao nữa?”
“lão Thạch tiến sinh bệnh rất nặng, bác sĩ nói ông ấy bị viêm phổi nặng trên cơ địayếu kém do ăn uống kham khổ quá mà ra!” – Tâm Lam nói một mạch dài.
“cô là ai?”
“không giấu gì anh, tôi là một nhà thiết kê! Tôi muôn lên gặp Lão Thạch tiên sinh mời ông tham dự buổi thời trang cửa tôi mà thôi. nhung ông ấy không muốn! tại sao anh lại đối xử với cha mình như vậy!ông ấy sống một mình rất cô đơn!!!”
“hừ ông ấy đã lựa chọn sự nghiệp mà vứt bỏ tôi và me,lúc nào ông cũng nghĩ đến nó đến mức mẹ tôi buồn bã sinh bệnh rồi mất. ông ấy vẫn chưa sáng mắt ra. Ông ấy bên những bức vẽ của ông ấy cũng đáng!”- giọng Thạch Đại Vũ trở nên phẫn nộ, anh thật sự rất tức giận.
“bây giờ ông ấy đã từ bỏ nghề dó rrooif!” – Sở Tâm Lam nhanh chóng nói.
“cũng muộn rồi! phiền cô chăm sóc ổng!” – Đại Vũ nhanh chóng xoay người định rời đi.
“Thạch tiên sinh, anh nên nghĩ lại, tội ông ấy lắm,đã lớn tuổi như vậy phải sống cô đơn như vậy! ông ấy chọn songos như vậy vì cảm thấy có lỗi với anh! tại sao anh không thể tha thứ cho cha mình!”
“nói thì dễ, những gì ông ấy đang chịu là do ông ấy tự làm tự chịu! ai có thể bù đắp lại cho tôi cả một tuổi thơ,! Ai có thể bù đắp cho tôi!”
“tôi biết anh rất khổ nhưng anh đành lòng nhìn cha mình như vậy sao? ông ấy sống cô đơn như vậy, có con như không có. Anh đừng để một ngày anh phải hối hận!” – Thạch Đại Vũ bị Tâm Lam kéo lại có chút hoảng hốt trừng mắt nhìn cô.
02:34 SA 07/07/2018
Truyện: Sở Tâm Lam đến đây!
Chương 62: lão ngoan đồng ngã bệnh
Thái độ của Thạch Đại Phiên càng khiến Tâm Lam thêm nghi hoặc. ở bên cạnh nhau 3 4 ngày Tống Hiểu Thần càng ngày càng có nhiều nghi hoặc trong lòng, khi ở bên cạnh Sở Tâm Lam anh vẫn cứ như nhìn thấy dược hình ảnh của Triệu Khả Như thông qua cô kể cả những thói quen nho nhỏ.
“khụ khụ khụ!” – tiếng ho di dẳng vọng ra từ phòng Thạch Đại Phiên.
TaamLamlaajt đật ngồi dậy mở cửa.
“cô định làm gì?” – Tống Hiểu Thần cũng không ngủ được, thấy Tâm Lam phản ứng nên nhanh chóng lên tiếng.
“xem ông ấy thế nào!tôi thấy chiều nay ông ấy đã hơi sốt!” – Tâm Lam vừa đi nhanh ra ngoài vừa nói.
“khoác thêmáo vào!” – Hiểu Thần nói ngắn gọn rồi lại nằm xuống.
“anh quan tâm tôi à!” –Mắt Tâm Lam sáng lên, lòng cô dậy nên một cổ ấm áp lạ thường.
“không, vì cô bênh tôi không biết chăm!” – Hiểu Thần biết mình nói hớ nên trầm giọng nói. tâm Lam không nói gì thêm cười cười với tay lấy khăn choàng lên người rồi đi sang gian phòng bên cạnh.
“Hiểu Thần! Hiểu Thàn!” – tiêng Tâm Lam la lên thất kinh, Hiểu Thần đang nằm im bật dậy nhanh chống chạy ra bên ngoài, gương mặt anh bình thản nhung hành động cơ thể thì lại vô cùng gấp gáp.
“Thạch tiên sinh sốt cao quá, hình như mê mang rồi! chúng ta làm sao đây?” – Sở tâm Lam run rẫy, cô thật sự hoảng sợ khi thấy Thạch Đại Phiên bất tỉnh, mặt cô tái xanh, mắt đỏ au ngấn nước run rẫy nhìn Tống Hiểu Thần.
“Tâm Lam bình tĩnh lại! nhìn tôi này Tâm Lam!”- Tống Hiểu Thần nhận ra người con gái mạnh mẽ trước mặt mình hóa ra lại nhút nhát đến như vậy! anh đã không ý thức đượclần đầu tiên anh gọi tên cô như vậy.Tâm Lam nhìn anh nước người vẫn còn rung rẫy.
“bình tihnhx, chúng ta sẽ đưa ông ấy đến bệnh viện! bây giờ cô thu dọn đồ dặc của ông ấy đợi tôi một chút!” – Tống Hiểu Thần kiên định mắt nhìn Tâm Lam trấn an, giọng điệu nửa phần an ủi, nửa phần như ra lệnh.
“anh đi đâu vậy?”- Tống Hiểu Thần xoay người đi ra bên ngoài, Tâm Lam vội hoảng hốt.
“tôi tìm người giúp đưa ông ấy xuống làng! Gọi xe cấp cứu! yên tâm tôi sẽ nhanh chống quay trở về!” – Tống Hiểu Thần nhìn sâu vào đôi mắt hoảng sợ của Tâm Lam khiến anh có chút chạnh lòng. Nhưng Hiểu Thần lại không giải thích được.
Không lâu sau Hiêu Thần quay trở lại với 2 người hàng sớm sống phía trên nhà Thạch Đại Phiên 1 khoảng, nhà họ có xe ngựa có thể dùng đê Thạch Đại Phiên xuống làng, mọi người nhanh chóng đưa ông ấy lên xe ngựa và cùng nhau duy chuyển xuống đầu lang. xe cấp cứu đã đến đầu làng đang chờ đợi, vừa thấy người thì nhân viên cấ cứu nhanh chóng thực hiện nghiệp vụ thăm khám và cho Thạch đại phiên hở oxy rồi đưa lên xe chở đi. Tâm Lam ngồi trên xe bên cạnh Hiểu Thần, tuy bây giờ đã bớt sợ hãi hơn ban nãy nhưng tay cô vẫn vô thức rung lên. Đột ngột một hơi ấm bàn tay truyền đến hướng sự chú ý của cô về đó, Hiểu Thần đang đưa bàn tay anh đặt lên đôi bàn tay của cô. tâm Lam ngước lên nhìn Hiểu Thần anh không nói gì rồi sau đó nhanh chóng rút tay về.
Quả thật cách đó rất hữu hiệu Tâm Lam có thể bình tĩnh lại không còn hoảng sợ nhiều nữa. cô ngồi im lặng chờ đợi đến khi cửa phòng cấp cứu gọi tên người nhà Thạch Đại Phiên cô vội đứng lên.
“ông cụ bị viêm phổi trên cơ địa yếu do ăn uống kém nên bệnh tình thực sự rất không tôt! Hai người là con ông ấy thì nên chú ý một chút!” – bác sĩ nói đoạn rồi quay vào trong.
“ai mà làm con ông ấy nỗi chứ! Ông giá kỳ quặc!”- Tống Hiểu Thần lèm bèm.như nhớ ra gì Sở Tâm Lam vội lấy điện thoại ra điện, cô hồi hợp đợi nghe tiếng chuông đỗ máy, tiếng chuống reo 3 hồi thì có người bắt máy, giọng nói ồm ồm như kiểu bị kéo ra từ giấc ngủ êm đềm.
“alo! Cho tôi hỏi anh có phải là Thạch Đại Vũ không ạ?” – Tâm Lam hồi hợp chờ đợi.
“phải cô là ai lại gọi điện thoại tìm tôi giờ này?”
“hay quá! Tôi không biết anh có thể đến ngay bệnh viện Xuyên Mỹ được hay không?”
“cô nói cái gì vậy?”
“Thạch Đại PHiên tiên sinh hiện đang hôn mê tôi nghĩ nên báo cho anh biết!”
02:33 SA 07/07/2018
Truyện: Sở Tâm Lam đến đây!
Chương 61:
Tâm Lam nhanh chóng chuẩn bị sắp xếp mọi thứ trong bếp rồi tranh thủ đi lau dọn nhà cửa, Tống Hiểu Thần chần chừ một chút rồi thay lại bộ quần áo của anh đi ra chào Thạch Đại Phiên.
“sao không mang cái tên phiền phức này đi luôn đi!” – Thạch Đại Phiên nằm trong phòng nhíu mày chỉ về phái Sở Tâm Lam đang lúi cúi lau dọn.
“khi nào ông hết bệnh cháu sẽ đi!” – Sở Tâm Lam không đợi Tống Hiểu Thaanfleen tiếng, tự mìn trã lời.
Tống Hiểu Thân nhìn Sở tâm Lam rồi quay người bước đi.
“tên cứng đầu đó thật lạnh lùng! Thật giống…” – Thạch Đại Phiên chẹp miệng nói,ánh mắt đượm buồn, trong đôi mắt đó ánh lên sự cô đơn đến cùng cực.
“giống gì Thạch tiên sinh?” – Sở Tâm Lam nhìn bóng lưng Tống Hiểu Thần rời đi đến khi khuất thì cất tiếng nói.
“ta mệt rồi cô nhanh chóng đi ra ngoài đi!” – Thạch Đại Phiên nằm xuống xoay mặt vào trong nói. Sở Tâm Lam hơi bất ngờ nên có chút ngưng trệ rồi nhanh chóng đi ra bên ngoài.
Quả thật ngoài công việc bếp núc ra thì Sở Tâm Lam lại dọn dẹp, đi tưới vườn rao, chăm mấy con gà nhặt trứng cuộc sống thật sự vô cùng bình dị, một ngày tại nơi này cô cảm thấy thật sự rất dài. Khi mặt trời gần xuống núi bầu không khí nơi này đặc biệt khiến người ta trở nên vô cùng cô đơn, cô đơn trong chính ngôi nhà của mình.
- tiếng hàng rào mở ra thu hút sự chú ý của Sở Tâm lam, người bước vào khiến cô vô cùng ngạc nhiên Tống Hiểu Thần, anh quay trở lại vào lúc trời đã chập choàng tối, trên tay còn mang thêm túi xách lớn nhỏ.không tin vào măt mình Tâm Lam lấy tay dụi mắt những 2 lần nhìn anh.
“tôi thấy cô một mình ở đây thật không phải nên giải quyết ông việc xong thì trở lại! dưới làng có thể bắt được mạng!” – nhận thấy sự ngạc nhiên của Tâm Lamlamf Hiểu Thần vô cùng lung túng nên nhanh chóng giải thích.
“anh ăn cơm nhé!” – Sở Tâm Lamchir mỉm cười không chất vấn thêm điều gì, nhẹ nhàng đứng lên khỏi phản ngoài vườn nói với Tống Hiểu Thần.
“được!” – Tống Hiểu Thần vẫn thái độ đo, cái thái độ nhàng nhạt rồi xoay người vào gian phòng của Thạch Đại Phiên – “Thạch tiên sinh, tôi đã trở lại, còn mang cho ông thuốc! người lớn tuổi cảm cúm không thể xem thường!”
“từ khi nào cậu cũng phiề phức giống cái người kia vậy!” – Thạch Đại Phiên nghe giọng Tống Hieur Thần có chút ngạc nhiên nhưng nhanh chóng đáp. Bên trong phòng ông mỉm cười rồi nhắm mắt lại.
Túi lớn túi nhỏ Tống Hiểu Thần cằm đến là quần áo. Mỗi ngày sau khi ăn sáng Tống Hiểu Thấn sẽ lại đi xuống làng để liên lạc giải quyết công việc còn Sở Tâm Lam vẫn làm công việc của mình như mỗi ngày, duy ô có niềm vui trông chờ anh trở về vào lúc mặt trời gần xuống núi, quả thật cuộc sống nhàng nhẹ này chính là cuộc sống mà cô từng rất ao ước được sống với Tống Hiểu Thần.
Một ngày trong lúc lau dọn đồ đạc trong phòng thì cô vô tình để rớt một quyển sổ nhỏ nhìn có vẻ cũng cũ kì bên trong có một tấm hình được kẹp giữa quyển sổ. Tâm lam nhìn Thạch đại Phiên mới uống thuốc xong đã ngủ ồi nhìn tấm hình. Bức hình chụp một cậu thanh niên phía sau đề Thạch Đại Vũ cùng với số điện thoại. nhìn nước ảnh quả thật cỏ lẻ cũng đã ngót trên 10 năm. có lẻ đây là con trai của Thạch Đại Phiên,nhưng hiện giờ người đó đnag ở đâu vì sao lại để Thạch tiên sinh ở một mình nơi hẽo lánh như thế này! Tâm Lam vội lấy điện thoại ra chụp lại 2 mặt của bức ảnh rồi cất vào chỗ cũ!
“Thạch tiên sinh, tôi nghĩ ông nên xuống núi rồi chúng ta đến bệnh viện, tôi thấy ông thật sự ngày một mệt nhiều hơn!’ – Tống Hiểu Thần ngồi đối diện nhìn Thạch đại Phiên mệt mõi gắng ăn ít cháo.
“chưa chết được đâu!” – Thạch Đại Phiên xua xua tay nói.
“vấn đề ông không nên cứng đầu như vậy chỉ có mình ông khổ!” – Tống HIểu Thần nhíu mày gằn giọng nói.
“khụ khụ! Tôi với cậu có liên quan gì nhau! Cậu bắt đầu phiền phức rồi! khụ khụ! Hai người nên đi đi!” – Thạch Đại Phiên dừng muống không ăn thêm nữa, bát cháo chỉ hơi vơi đi một chút.
“ấy sẽ đi sẽ đi! Nhưng ông phải khỏe lên đã!”-Tâm lam quay lại lườm Hiểu Thần, làm anh nhớ đến mỗi lần anh làm chuyện gì phật ý Khả Như cũng hay lườm anh như vậy.
“đúng rồi Thạch tiến sinh, tôi ở gần ông cũng mấy hôm rồi! sao tôi chưa từng nhìn thấy người nhà của ông?” – Sở Tâm Lam vừa nói vừa ôn nhu đưa muỗng cháo vào tay Thạch Đại Phiên dỗ dành như đứa trẻ.
“không có!” – Thạch Đại Phiên ngưng hành động lại, đôi mắt ánh lên sự đau khổ vô cùng, sự cô đơn réo rắc. rồi ông nằm xuống quay lưng hướng ra như một lời tuyên bố không muốn tiếp tục câu chuyện nữa.
09:42 SA 05/07/2018
Truyện: Sở Tâm Lam đến đây!
Chương 60:
sáng ngày hôm sau khi tỉnh dậy Tâm Lam nhìn ngơ ngác xung quanh, xác định mình đang nằm và nhìn lên trần nhà, thật sự không biết vì sao mình lại nằm trong đệm đắp mền ấm áp, cô nhớ mình đang ngồi bên ngoài nói chuyện với Hiểu Thần. Cô lật đật ngồi dậy nhìn sang chỗ đệm đối diện mà cô đã chuẩn bị sẵn cho anh. nhìn thấy người đàn ông trong lòng cô đang an yên ngủ trong lòng Tâm Lam dấy lên một cổ ấm áp vô cùng. Cảm giác nhìn anh ngủ với cô như mới vừa hôm qua, thế mà bây giờ lại trở nên xa lạ đến thế này.
Nhìn ra bên ngoài thấy trời đã sáng nhưng vẫn còn tờ mờ sương Tâm Lam nhanh chóng đứng lên dọn dẹp đồ đặc rồi xuống bếp. cô nhanh chống chuẩn bị bửa sáng rồi đểmọi thứ trên bàn rồi xoay người đi xuống núi.
“Sở Tâm Lam! Cô ở đâu vậy Sở Tâm Lam!” – Tống Hiểu Thần thức dậy không nhìn thấy Sở Tâm Lam nên đi xung quanh xem xét nhưng vẫn không tháy bóng dáng cô, đành cất tiếng gọi.
“cậu ồn ào cái gì vậy?” – Thạch tiên sinh nhăn nhó bước ra ngoài. Cuộc sống hằng ngày yên ả đơn độc của ông bỗng chốc bị đảo lộn.
“Thạch tiên sinh!” – Tống Hiểu Thần nghiêm nghị,nhàng nhạt chào Thạch tiên sinh, ông nhìn một lượt từ trên xuống dưới Tống Hiểu Thần – “tôi bận vẫn đẹp hơn cậu nhiều!” – nói đoạn ông xoay người bước vào bếp.
Tống Hiểu Thần ngẫn ngơ nhìn theo, anh lại đưa mắt nhìn xuống bộ quần áo trên người mình, trong lòng thầm trách Sở tâm lam.
“này xuống đây tên nhóc kia!” – Thạch tiên sinh cất tiếng gọi trong bếp.
“Thạch tiên sinh ông cần gì?” – Tống Hiểu Thần nhàng nhạt đi xuống bếp cất giọng hỏi.
“này!” – ông đưa tờ giấy trên bàn cho Tống Hiểu Thần đọc.
- Tống HIểu Thần đọc xong ngước mắt nhìn Thạch Đại Phiên.
“cậu nhìn tôi cái gì? Đi hâm đồ ăn đi!” – Thạch tiên sinh nhướng mắt giọng điệu ra lệnh nói. gương mặt Tống Hiểu Thần sa sầm, anh vô cùng khó chịu nhưng đúng là chung quy không thể làm gì được nên ngoan ngoãn xoay người về phía bếp. trước mặt anh là bếp củi, hiểu Thần không tin ở cái thế kỉ này còn có người dùng bếp củi.loay hoay mãi vẫn không cách nào nhóm đực bếp lên.
“này này tránh ra! Cậu thật sự vô dụng quá!” – Thạch Tiên sinh lên tiêng, bước đến đẩy Hiểu Thần ra nhanh chóng ngồi xuống nhóm lửa. ông thuần thục ngọn lửa nhanh chóng được thổi bùng lên.
“con bé đó không ngờ tay ngehef nấu ăn lại tốt như vậy!”- vừa húp cháo Thạch Đại Phi chép miệng nhận xet. Tống Hiểu Thần vẫn trầm mạc không đáp, quả thật ban đầu anh cũng thấy Sở Tâm Lam thực sự nấu ăn rất ngon.
Đến gần trưa thì nghe tiêng ngoài cổng Tống Hiểu Thần đang đánh cờ với Thạch Tiên sinh nhanh chóng bước ra thấy Sở Tâm Lam tay xách nách mang, tui với túi nhíu mày hỏi.
“cô đi đâu sáng giờ vậy?”
“tôi xuống làng mua đồ! Trưa nay tôi cho mọi người ăn ngon 1 bửa nhé!”- Nhìn TaamLam đi vào,giày thể thao dính đầy bùn đất,mặt mày thì mồ hôi.
“sao cô không gọi tôi?” – Tống Hiểu Thần nhíu mày nói.
“này mua nhiều thế tính ở lại đây luôn hả?” – Thạch Đại Phên lên tiếng hỏi.
“heheeh nếu ông sợ điều đó thì đi cùng cháu xuống núi một bận là được mà!” – Sở Tâm Lam cười khì khì rồi na vài thứ vào bếp. Tống Hiểu Thần mang giúp những thứ nặng nề còn lại vào bên trong.
“sao cô mang bao gạo này lên đây được?” – Tống Hiểu Thần vô cùng ngạc nhiên nói.
“tôi có thuê con la thồ đồ!”- Sở tâm Lam cười cười nói.
“này cô ở đây thật à?” – Tống Hiểu Thần nhìn Sở Tâm Lam thâm dò tình hình.
“uhm” – cô nhanh chống đáp mà không suy nghĩ
“cô!” – Tống Hiểu Thần giật mình nhìn Sở Tâm Lam.
“anh có thể về trước, con cơ hội tôi vẫn muốn thử!” – Sở tâm Lam vừa làm vừa nói như thể cô không để biểu cảm của Tống Hiểu Thần vào mắt mình.
09:39 SA 05/07/2018
Truyện: Tiểu thư trưởng nữ
Chương 5: lễ hội trong hoàng cung
“tiểu thư tiểu thư!” – Diệp Doanh đang ngồi nghỉ trưa bên cửa sổ thì tiếng cỉa tiểu Tình văng vẳng vang lên – “lão thái thái gọi cô đến viên của người! nô tỳ nghe thấy chúng ta nhận được thiếp mời tham dự lễ hội thưởng hoa trong hoàng cung!”
“muội hứng khởi như vậy à?” – Diệp Doanh nhíu mày nhàng nhạt ngồi dậy nhìn tiểu Tình đang vô cùng náo nức trước mặt mình.
“tiểu thư không thích sao? Nô ty thấy hôm cập kê người đặc biệt thích vào hoàng cung để nhìn thấy ai đó cơ mà!” – tiểu Tình khì mũi chọc ghẹo
“vậy à! Vậy em hãy quên đi điều đó đi nhé!” – nói đoạn Diệp Doanh nhẹ nhàng đứng dậy rời gót bước đi để lại tiểu Tình ngẫn ngơ đứng đó, quả thật từ sau buổi lễ cập kê tiểu thư đặc biệt rất khac lạ, trầm mạc hơn trước rất nhiều, mỗi khi nghe đến hoàng cung thì đặc biệt cảm thấy chán ghét nơi đó. Thái độ nhàn nhạt đó thật không giống với sự cố gắng làm ra.
“em không đi cùng ta à/” – thấy tiểu Tình ngẫn ngơ mãi không đuổi theo Diệp Doanh quay người nhẹ nhàng lên tiếng, nghe nhắc nhở tiểu Tình như hoàn hồn lật đật nhanh chân chạy theo.
…
“a Doanh nhi con đến rồi!” – Nhan lão lão thấy Diệp Doanh bươc vào cửa nhanh chóng lên tiếng.
“thỉnh an nãi nãi, phụ thân và mẫu thân!”
“tỷ tỷ!” – Diệp Dung cũng có mặt lý nhí nói, Diệp Doanh nghe tiếng nói bé nhỏ yếu ớt, quay mặt nhìn sang gật đầu nhẹ nhưng gương mặt tuyệt nhiên không thể hiện ý cười.
“Doanh nhi, rằm tháng này hoàng cung mở lễ hội ngắm hoa và trăng ngăm thơ, ngụ ý là đang kén phò mã cho công chúa! Gia đình ta cũng nhận được thiếp mời!” – Nhan lão gia cất giọng nói.
“dạ!”
“Diệp Minh cũng đã lớn rồi nếu được chọn làm phò mã thì thật tốt cho nhà chúng ta!” – Nhan lão lão vui vẻ nói – “hôm đó con cũng chuẩn bị đi theo nhé, con cũng đã cập kê rồi cũng nên xuất hiện nhiều một chút!” – Diệp doanh thoang nhìn gương mặt của diệp Dung, đứa nhỏ đnag ao ước được nhắc đến tên của mình. Diệp Doanh nhớ lại công chúa Lăng Kỳ Nhạn là em gái của thái tử lăng kỳ Song, trong kiếp trước vì nàng đã kiên quyết lấy thái tử nên mối nhân duyên của Kỳ Nhạn và Diệp Minh đành cắt đứt, sau đó ca ca vì đau buồn cũng không còn động tâm đến người nào nữa. nghĩ đến đây trong lòng Diệp Doanh lại đau nhói, cô đã đối xử với những người thật lòng thương cô thật tệ hại lại đối xử với kẻ thù thật sự tốt. cô đã sông một kiếp thật tòi tệ.
“nãi nãi Dung nhi có thể đi cùng được không?” – Diệp Dung không đủ kiên nhẫn chờ đợi cất tiếng nói khiến Diệp Doanh thoát ra khỏi dòng suy nghĩ.
“con chưa đến tuổi cập ke đi theo làm gì!?” – Nhan lão lão nhíu mày nói.
“nãi nãi, cứ cho Dung nhi theo làm bạn của con cũng được! muội ấy đi cùng không phải điều tệ gì!” – Diệp Doanh chậm rãi lên tiếng, nghe cô nói, ánh mắt tràn đầy cảm ơn của Diệp Dung nhìn cô trìu mến, ánh mắt long lanh xúc động.
….
Nhận ra sự không vui thích của Diệp Doanh nên Diệp Dung cũng không đến quấy rầy cô nhiều như trước nữa, thoáng cái đã đến ngày đi vào cung. Nhan phu nhân đặc biệt mời thợ đến may váy mới cho Diệp Doanh, không giống như trước đây, để thu hút ánh nhìn cô đã chọn một khúc lụa rực rỡ màu xanh lá điểm hoa đào màu hồng nổi bật, lần này Diệp Doanh chọn cho mình một khúc vài màu xanh nhạt điểm nhẹ những bông hoa nhỏ rơi bên dưới, trang phục tuy không nổi bật nhưng lại vô cùng trang nhã.ngược lại Diệp Dung được Lý di nương chuẩn bị không tôi, trang phục màu hồng điểm lá xnah bướm trắng, hai gò mắt trắng hồng ửng đỏ, trong cô vô cùng thu hút ánh nhìn.
“tỷ!” – giọng Diệp Dung nhỏ gọi khi thấy diệp Doanh bước ra, trong lòng Diệp Dung cũng xả kinh cữ ngỡ giống trước đây diệp Doanh sẽ chọn những bộ trang phục nổi bật hồng gây sự chú ý cho thái tử giống hôm lễ cập kê. Nhưng lần này lại vô cùng nhạt nhòa.
“muội thật thu hút ánh nhìn!” – diệp Doanh nhìn lướt qua trang phục của Diệp Dung nhoẽn miệng cười.
“chúng ta đi thôi trời cũng không còn sớm nữa đâu!” – Diệp Minh nhìn qua trang phục của hai muội muội trước mặt mình có chút không hài lòng nói. Diệp Doanh nhoẽn miệng cười, không phải cô không hiểu được suy nghĩ của ca ca mình, đi đến trước mặt Diệp Minh, cô cười và đặt tay lên tay anh trấn an rồi bước lên xe ngựa. tiếp đến là Diệp Dung. Diệp Minh ngồi một mình trên một chiếc xe ngựa khác!
Hoàng cung đối với Nhan Diệp Doanh không có gì là xa lạ, nơi là cả một trời ám ảnh với cô, tù ngục cả một đời và cũng là nơi cuối cùng chấm dứt cuộc đời của cô, nói đến Hoàng Cung trong đầu Diệp Doanh chỉ là những ký ức đau buồn sợ hại. nhìn ánh mát hấp háy hân hoan của Nhan Diệp Dung trong lòng Diệp Doanh có chút chua chát.
“tham kiến Hoàng Thượng, Hoàng hậu!” – ba huynh muội nhà Nhan tướng quân quỳ gối tiến hành đại lễ khi tiến vào cũng Ninh Hy của Hoàng hậu nương nương!
“bình thân! Tiểu nha đầu nhà ngươi đã khỏe chưa?” – Hoàng thượng cất tiến nói, gương mặt có chút cổ quái vui vẻ nói.
“bẩm Hoảng thượng tiểu nữ đã khỏe rồi ạ nhờ có hồng ân của người!” – Nhan Diệp Doanh tỏ ý e thẹncúi đầu nói.
“được như vậy cũng tốt!!” – Hoàng Thượng gật gật đầu tỏ ý đồng tình.
“Nhan tiểu thư hôm nay thật sự gương mặt rất hồng hào chắc đã khỏe lên rất nhiều!” – Hoàng hậu nương nương ngồi bên cạnh chậm rãi lên tiếng.
“đa tạ Hoàng hậu nương nương đã để tâm, tiểu nữ dã thật sự an dưỡng rất tốt ạ!” – nói đoạn gương mặt Diệp Doanh hồng hào một chút.
“tỷ!” – một tiếng nói nho nhỏ, bóng dáng người bận màu xanh lá phía sau như bị bỏ quên bất ngờ động nhẹ cánh tay của cô. Diệp Dung đứng phái sau hoàn toàn bị lu mở bới Diệp Doanh, không chấp nhận được chuyện đó, cô phải cho mọi người biết Nhan tướng quân không phải chỉ có một đại tiểu thư Diệp Doanh mà còn có tam tiểu thư Diệp Dung này nữa.
“tiểu nhà đầu xinh xăn đáng yêu kia là ai vậy?” – hành động của Diệp Dung gây chú ý cho Hoàng hậu nương nương! Diệp doanh khẽ cười mỉm chỉ mới một chút thôi mà ngươi đã mất kiên nhẫn như vậy rồi hay sao Diệp Dung!
“dạ muôn tâu hoàng thượng và Hoàng hậu! tiểu nha đầu này đây là Nhan Diệp Dung chính là tam muội muội con dòng thứ trong Nhan phủ. Vì từ nhỏ ít được đi đâu nên lần này tiểu nữ mạo muội dẫn theo để muội ấy mở mang tầm nhìn!” – Diệp Doanh liếc mắt nhìn Diệp Dung với ánh mắt có phần lạnh lùng rồi chuyển lại nhìn Hoàng hậu và Hoàng thượng bằng ánh mắt vô cùng trìu mến.
“à thì ra vậy! một đứa bé rất đang yêu! Ăn bận rất hợp với buổi tiếc này! Xem ra mẫu thân ngươi cũng bỏ rất nhiều tâm sức!” – Hoàng hậu nương nương trầm giọng nói, gương mặt không tỏ rõ nhiều suy nghĩ! Nói thế nào thì đời trước Nhan Diệp Doanh cũng đã có cơ duyên mẹ con với Hoàng hậu, cũng hiểu bà ít nhiều, người phụ nữ trong thâm cung này cho dù ngoài mặt hiện diệu thế nào thì tâm can cũng đã mang dao hiểm.
“đa tạ hoàng hậu nương nương khen ngời Dung nhi ạ!” – Diệp Dung nhanh nhẩu tiến lên cúi người, cười tươi rạng rỡ để lộ đôi má hay hay đáng yêu, làm người đối diện rất có thiện cảm.
“các ngươi trẻ các ngươi cứ tự nhiên! Tối khi trăng lên thì yên tiệc sẽ bắt đầu lúc đó thì tập trung về ngự hoa viên Lâm uyển đừng trễ là được! đi đi ở đây hầu bồi cũng thật không vui vẻ gì!” – Hoàng thượng chậm rãi lên tiếng.
“Hoàng thượng, ở bên cạnh được bồi người và nương nương là phúc phần của chúng thần làm sao có thể!” – Nhan Diệp Minh nhanh chống cúi người nói.
“hahaha các người lui đi! Tối nay chúng ta sẽ gặp nhau ở yến tiệc! ta có chuyện muốn bàn với thái tử!” – Hoàng Thường cười ha hả, nói, hướng mắt theo ánh nhìn bên ngoài điện của Hoàng thượng thấy thái tử Lãnh Kỳ Song đang hiên ngang bước vào. Nếu là trước đây chắc trái tim của Diệp Doanh đã nháo nhào nhưng hôm nay nhìn hình ảnh hiên ngang ấy trong lòng cô chỉ dẫn lên một nỗi chua chát vô cùng.
“vậy huynh muội tiểu nữ xin phép cáo từ!” – nói đoạn ba người cùng cúi người rồi lui ra đi đến mặt Thái tủ Ký Song, cả ba đều hành lễ. ánh mát Kỳ Song lướt về phái 3 người có động lại một chút ở Diệp Dung, khẽ nhìn gương mặt Diệp Dung thấy mặt cô đỏ ửng Diệp Doanh thầm cười trong lòng.
09:16 SA 04/07/2018
m
Meohoang221
Bắt chuyện
763
Điểm
·
11
Bài viết
Gửi tin nhắn
Báo cáo
Lên đầu trang
Hương 63: THạch Đại Vũ
“cô là ai!”
“một người hàng xóm, anh nên đến đây đi,ông ấy yếu lắm!”-nói đoan cô cúp máy ngay. Tống Hiểu Thần sau khi làm thủ tục xong quay lại nhìn Tâm Lam, hai người im lặng không nói lời nào cứ lăng im ngồi đó như chờ đợi một điều gì đó mà không một ai trong hai người biết điều đó là điều gì.
Do quá căn thẳng nên Tâm Lam quá mệt nên nhanh chóng thiếp đi, Tống Hiểu Thần ngồi nhìn cô, cô không có bất kỳ một nét nào giống với Triệu Khả Như nhưng tại sao anh lại cứ nghĩ dến Khả Như khi bên cạnh cô, anh thật sự không biết tại sao. anh càng không hiểu chính bản thân mình, trái tim anh đã chết khi Khả Như chết đi vậy mà nay nó lại đi đau lòng khi thấy người con gái khác đau lòng, lại muốn bảo vệ người con gái khác khi nhìn thấy cô yếu đuối nhỏ bé. Tống Hiểu Thần mệt mõi dựa lưng vào ghế nhấm mắt,phải chăng do anh nhìn thấy Triệu Khả Như trong cô cho nên anh mới lạc bước như vậy! phải nhanh chóng thoát khỏi hoàng cảnh này, quay về với guồng sống hằng ngày.
Đến giữa buổi sáng hốm sau điện thoại Sở TaamLam reo lên,cô nhanh chóng nghe máy rồi bí bí hiểm hiểm đi ra ngoài khuông viên bệnh viện.
“chào anh THạch tiên sinh!tôi là Sở Tâm Lam!” – Tâm Lam nhận ra Thạch Đại Vũ ngay vì anh quả thật không khác máy so với bức hình, có là trông anh già dặn hơn rất nhiều.người đàn ông có phần giật mình rồi cũng nhanh chống lấy lại sự bình tĩnh.
“chào cô! sao cô biết tôi?”- THạch Đại Vũ nhìn một lượt cô gái trước mặt, quả thật rất bình thường, không có vẻ gì là người nguy hiểm.
“đây!” – Tâm Lam đưa bức ảnh trong điện thoaij của mình cho anh xem – “Thạch tiên sinh.à nói lão Thạch tiên sinh cất giữ nó như báo vật, do một lần lau dọn tôi vô tình thấy được!”
“sao nữa?”
“lão Thạch tiến sinh bệnh rất nặng, bác sĩ nói ông ấy bị viêm phổi nặng trên cơ địayếu kém do ăn uống kham khổ quá mà ra!” – Tâm Lam nói một mạch dài.
“cô là ai?”
“không giấu gì anh, tôi là một nhà thiết kê! Tôi muôn lên gặp Lão Thạch tiên sinh mời ông tham dự buổi thời trang cửa tôi mà thôi. nhung ông ấy không muốn! tại sao anh lại đối xử với cha mình như vậy!ông ấy sống một mình rất cô đơn!!!”
“hừ ông ấy đã lựa chọn sự nghiệp mà vứt bỏ tôi và me,lúc nào ông cũng nghĩ đến nó đến mức mẹ tôi buồn bã sinh bệnh rồi mất. ông ấy vẫn chưa sáng mắt ra. Ông ấy bên những bức vẽ của ông ấy cũng đáng!”- giọng Thạch Đại Vũ trở nên phẫn nộ, anh thật sự rất tức giận.
“bây giờ ông ấy đã từ bỏ nghề dó rrooif!” – Sở Tâm Lam nhanh chóng nói.
“cũng muộn rồi! phiền cô chăm sóc ổng!” – Đại Vũ nhanh chóng xoay người định rời đi.
“Thạch tiên sinh, anh nên nghĩ lại, tội ông ấy lắm,đã lớn tuổi như vậy phải sống cô đơn như vậy! ông ấy chọn songos như vậy vì cảm thấy có lỗi với anh! tại sao anh không thể tha thứ cho cha mình!”
“nói thì dễ, những gì ông ấy đang chịu là do ông ấy tự làm tự chịu! ai có thể bù đắp lại cho tôi cả một tuổi thơ,! Ai có thể bù đắp cho tôi!”
“tôi biết anh rất khổ nhưng anh đành lòng nhìn cha mình như vậy sao? ông ấy sống cô đơn như vậy, có con như không có. Anh đừng để một ngày anh phải hối hận!” – Thạch Đại Vũ bị Tâm Lam kéo lại có chút hoảng hốt trừng mắt nhìn cô.