cảm ơn bài viết của bạn!!!.haizzz...cuối cùng cũng có người đồng tâm trạng. mình cũng mới tốt nghiệp rồi đi làm được hơn một tuần,đã bắt đầu nhận việc rồi. lần đầu tiên đi làm,mọi thứ đều lạ lẫm, thứ gì cũng ko biết. từ một sinh viên đi học,học bài,làm bài tập,ôn thi chuyển sang làm các văn bản hành chính nhà nước,kiêm nhiệm luôn chức vụ của người cũ còn dỡ dang,thứ gì cũng mới. từ kế hoạch thực hiện,trình tự thực hiện,cho đến thực tiễn tiếp xúc tập giải quyết vấn đề đều ko nằm trong phạm vi đã từng biết trước đây. cảm giác đi làm mỗi ngày đều phải gồng mình lên,cố gắng chạy đi tìm hiểu,ghi ghi chép chép,.....có nhiều lúc,càng gồng thần kinh càng chậm,cảm giác khi người khác hỏi lại,muốn mình diễn đạt thì chút ít hiểu biết của mình tan biến,não trống rỗng,như người trên trển xuống vậy. giao tiếp ngoài lề không tốt,nên mình rất ít nói,sợ nói nhiều đâm ra nói sai,chỉ cố gắng hòa nhập với mọi người thông qua nụ cười và chào hỏi cơ bản. xếp thì có lúc như vũ bão,có lúc chửi nhẹ nhàng đến mức nghe ko kỹ sẽ tưởng là khen. đáng sợ nhất là đồng nghiệp "bạch liên hoa",bằng kỹ năng trời cho,trước mặt họ luôn nói chuyện với mih như chị em thất lạc,sau lưng tụm ba tụm bảy cô lập mình.có lúc bảo mình ký văn bản mà mình chịu trách nhiệm,nhưng lại không cho mình thgian đọc xem mình ký là cái gì,muốn lật sang đọc thì họ lại bảo:"chuyện này cũ trước lúc em tới còn dỡ,em cứ ký là được rồi,có đọc cũng chẳng hiểu,nhanh cho chị còn làm việc khác!". mình thật sự hoang mang,nhưng ko cãi lại,xếp còn chưa nói gì thì sao mình dám nói..... Người ta nói làm trong nhà nước thì môi trường lành mạnh,ít phải va chạm những ganh đua trong công việc.nhưng mình thấy ko khác nào drama cả,trong một trụ sở ko đến 40 người,họ chia bè,kết phái,đấu đá sau lưng nhau. mình ko làm gì họ,thậm chí ko giáp mặt họ lần nào nhưng vẫn dễ dàng bị họ ghét qua lời nói người khác. rõ ràng ko xích mích,mình cũng ko hề thái độ gì,lương mình cũng ko phải họ trả.họ đều là những người trưởng thành,có gia đình,có con cái,mình ko hiểu đươc suy nghĩ của họ sao giống học sinh mới lớn thế.....nhưng phải công nhận một điều vô cùng thất bại,làm mình cảm thấy vô dụng và yếu đuối là mình sợ họ................ vô cùng sợ những lời nói xấu mà nói rõ to cố ý cho mình nghe.........mình nghĩ câu nói thật lòng nhất mà mình từng nghe là : " có người mới vào làm,cuối tháng này có người lần đầu tiên lãnh lương,chúng ta được một chầu rồi!phải không em?".....công văn về, mình cố gắng làm để không làm xếp thất vọng,nhưng các bước có thông qua nhau,họ làm khó làm dễ,phát cáu với mình bằng những lý do văn phông nhỏ đến mức,mình nhìn thấy chính họ vẫn làm vậy.....mình ám ảnh đến nỗi chỉ mới đêm thứ 6 mình lo sợ ngày thứ 2 đến.có lẽ trước giờ đi học gia đình bao bọc quá kỹ,bạn bè kề bên sát cánh cùng nhau,thầy cô hiền hòa làm mình quên rằng bên ngoài còn có cả một xã hội rộng lớn,tràn ngập những tình huống "cẩu huyết"chờ mình lọt lưới.haizzzz,....cuối cug mình yếu đuối cũng đã để bọn họ đạt được mục đích,hả hê,châm chọc trước mặt. nhưng mỗi lần về nhà nhìn người nhà quan tâm mình không muốn gia đình biết và lo lắng,luôn tránh né khi nói về công việc vì mình sợ sẽ òa lên mất thôi.cho nên,vì gia đình,vì tương lai,mình phải cố gắng,kiên trì vượt qua cái giai đoạn khó khăn này mới được, không phải dễ dàng để kiếm được việc làm,nhất định phải cố gắng. đề sau này khi nhìn lại mình cũng đã trải qua,đó cũng chỉ là quá khứ,là bước đệm trong cuộc đời. để sau này mình chỉ nhì lại và mỉm cười nhẹ."mọi sự sẽ tốt đẹp hơn! sẽ ổn thôi!",sau khi bình tĩnh hơn,mình đã cố gắng luôn nghĩ và an ủi bản thân như vậy!!.tâm trạng có chút tích tụ vì không biết kể với ai,nói ra được nhẹ cả lòng......bạn cũng vậy nhé,cố gắng lên,thời nào nào vậy,chỗ nào cũng thế,tầng lớp anh chị của chúng ta chắc cũng từng trải qua như vậy,giờ tới lượt chúng ta!!!nhất định mọi thứ sẽ ổn thôi!.....
Chào bạn, mình cũng từng như bạn và bây giờ vẫn còn cảm giác ấy, nó làm mình căng thẳng, mệt mỏi sợ hãi mặc dù mình đã làm ở cty dc gần 2 năm nhưng do mình k thông minh, k giỏi dc như ngta nên mình tiếp thu khá chậm, mình làm việc k có sáng tạo, bị dập khuân do ng khác để lại, mình làm kế toán tính mình lại cẩu thả, k cẩn thận nên hay bị sai, mình cũng k hiểu vì sao nữa, mỗi lần làm gì mĩnh cũng kiểm tra lại kĩ càng nhưng kết quả là vẫn có ng tìm ra dc lỗi sai của mình và ng đó nói với ng khác là mình ngu, mình biết được mình đã rất buồn nhưng lại chẳng thể tâm sự dc với ai, cái sai của mình đó là ngay tư đầu mình k biết làm nhưng lại k hỏi, mình tự tìm tòi, tự làm và đến bây giờ cv của mình vẫn bị ảnh hưởng bởi những cái sai đó, bây giờ mình sẽ cố gắng học hỏi thêm. bạn cũng cố lên nha, chúc bạn thành công