Thịnh hành
Cộng đồng
Thông báo
Đánh dấu đã đọc
Loading...
Đăng nhập
Đăng nhập
Tạo tài khoản
Đăng nhập qua Facebook
Đăng nhập qua Google
Bài viết
Cộng đồng
Bình luận
My life
Cũng sắp tròn 3 năm kể từ ngày vào nhà bác ở. Chắc tại mình vào đây, bị nhốt nhiều nên mới có đứa có cơ hội đi tung tẩy kiếm gái :)) 2 tháng nữa là chuyển ra ngoài rồi. Kể ra cũng hơi tiếc những ngày tháng vui vẻ bên anh chị, không có anh chị thì mình cũng buồn lắm chứ :( chẳng có đứa nào mà chơi, không có đứa nào cãi nhau, không có đứa nào mà đùn đẩy việc nhà.
Đang đau đầu về việc đi về quê hay ở HN làm việc. Mình vẫn nghiêng về Hn hơn, được cái tung tẩy, tính mình không thích ngồi yên 1 chỗ, bị nhốt 3 năm trời cũng là 1 kỳ tích rồi -_- chắc mai sau đi làm rồi cũng chẳng được đi chơi nhiều nhưng cũng phải tranh thủ. Được cái tính hay phấn đấu giống mẹ, thấy đứa khác hơn mình thì hơi tức tối nhưng không sao, mình cũng kém người ta mấy năm cuộc đời mà, vẫn còn hy vọng :D
Người ta bảo con gái thường hay giống mẹ. Bản thân mình cũng thấy đúng, mẹ là người bản lĩnh, phấn đấu nhưng mẹ lại thật lạnh lùng với người thân, có lẽ đúng như 1 người đã từng nói: Em và mẹ em đều là những người sống nội tâm. Mình không quen thể hiện tình cảm cũng như không quen nịnh bợ. Đúng thì mình nói, không thì thôi. Bản thân thấy mình là người hòa đồng vui vẻ nhưng mình vui vẻ với 1 người đâu có nghĩa là mình quý người ấy, có khi chỉ là xã giao. Mình vẫn hay nói là mình sống giả tạo mà. Đôi khi những lúc thế này thấy mấy cái bói cung hoàng đạo đúng thật. Thiên bình là như thế, rất khó để biết họ thích ai, ghét ai.
Hôm trước đi qua Cuối Ngõ, cũng đã hơn 3 năm kể từ lần đầu tiên mình vào quán ấy, tuy đi cùng 1 người bây giờ đã không còn ở bên cạnh mình, nhưng hy vọng 1 tương lai không xa sẽ được dẫn chồng vào nghe lại nhạc Trịnh ở đó. Ngày bé vẫn nghe nhạc Trịnh, lạ thật, chúng nó nghe Ưng Hoàng Phúc, Duy Mạnh gì đó, mình lại đi nghe nhạc Trịnh, nhiều lúc ngồi nhà vẫn nghe nhạc Trịnh nhưng vẫn không có cảm xúc khi được nghe nhạc sống như thế. Cuộc đời mình chưa thể nếm được hết thăng trầm nên không thể hiểu hết nhạc Trịnh nhưng thấy như tìm được 1 phần cuộc đời mình ở trong đấy. Cảm và ngấm....
Đi về đâu hỡi em?
Khi trong lòng
không chút nắng
Giấc mơ đời xa vắng
Bước chân không chờ ai đón
Một đời em mãi lang thang
Lòng lạnh băng giữa đau thương
Suy đi tính lại, những thứ mình tưởng là vô thường mà lại có sức mạnh 1 cách đáng kinh ngạc. Tất cả chỉ là vô thường...........
Sắp sinh nhật đứa em, tranh thủ móc cho nó con thú bông. Mình vẫn thế, thích tự tay làm đồ cho người thân, ngày trước cũng đan khăn, đan găng tay, làm gối cho người thương, chẳng biết còn giữ không hay là vứt đi rồi. Mình vẫn bảo không dùng thì đưa em, đừng vứt đi, em mất công làm, vất đi tiếc lắm. Đôi khi những lúc bình yên nhất chính là lúc ngồi đan đan móc móc, may may vá vá, chỉ cần tưởng tượng ra cái mặt sung sướng của đứa em thôi là đã muốn về thơm cho nó cái rồi
:xThấy chưa, đời lắm khi dở mà chúng ta cứ phải niềm nở, nhưng chỉ niềm nở với những người xứng đáng. Ok baby ? :))
09:18 SA 01/04/2015
My life
Mấy hôm nay đọc được 1 bài viết của 1 chị, nhìn những dòng viết của chị, lại nhớ đến mình của ngày trước. Tự nhiên cảm thấy xấu hổ, rất nhiều bà mẹ đơn thân đã cho con mình 1 cuộc đời mà nhìn lại bản thân mình thì chẳng ra 1 người mẹ. Nhiều lúc không muốn thừa nhận nhưng lại thấy điều đó hoàn toàn hợp lẽ, mình cũng chỉ là hạng người sẵn sàng vì hạnh phúc cá nhân mà bỏ rơi con.
Gia đình lại sắp có thêm thành viên mới, nhớ bằng giờ năm trước, khi đi siêu âm 4D độ mờ da gáy. Ngồi nói chuyện với 1 chị đang 17w, chị ấy hỏi chồng đâu sao không đi cùng. Làm gì có chồng mà đi cùng nhỉ ? Mà thực ra bạn ấy làm đêm nên mình để bạn ấy ngủ chứ không thì dựng bạn ấy dậy từ 6h sáng để đi khám rồi. Chẳng có tiền, không dám vào bệnh viên tư, chỉ dám ra bệnh viện công, xếp số lâu, chờ khám lâu, chờ siêu âm 4D còn như chờ cả 1 thiên niên kỷ. Nhưng khi cầm tờ giấy siêu âm là như bắt được vàng. Ôi, mới 12w, có nhìn ra được cái gì đâu mà thấy đẹp zai kinh hồn thế. lại còn dài 52cm, nặng 54g nữa chứ. 16w, định đi làm triple test, hôm đấy tự nhiên nổi hứng dẫn ra PSHN, mình kệ cho tự đi làm giấy tờ, đến lúc siêu âm xong, ra nhìn hóa đơn mới tá hỏa, siêu âm 2D với đo huyết áp linh tinh mà 350k, thế mà vẫn cắn răng trả tiền được, chửi cho 1 trận, lần sau thấy đắt thì thôi, bên PSTW có 70k mà làm được bao nhiêu thứ. Chẳng bao giờ biết tính toán, thế này thà đi 1 mình còn hơn =.=
Thực ra, cơm áo gạo tiền nó làm mất đi nhiều thứ. Ngày yêu nhau, chẳng có cái gì, món quà duy nhất là bông hồng với quyển Đắc nhân tâm vào 8/3/201x. Nợ nần tiền bạc đủ mọi thứ, mà nó toàn đến nó đòi mình chứ ko đòi hắn ta. Hay thật, thôi, mình chẳng có tiền nhưng cũng động viên, gom góp, hạn chế ăn uống, quà cáp cho hắn ta tiết kiệm được đồng vào đồng ra. Lắm lúc hết tiền, mình bảo hay nhảy lên xe bus đi 1 vòng rồi về nhỉ ? Ừ, cũng đâu sung sướng gì, thế mà không hiểu sao vẫn yêu nhau......
Người ta bảo tình đầu khó quên. Ừ, cũng hơi khó. Chắc mai sau cũng chẳng có mối tình nào mà nghèo như mối tình này của mình, thi thoảng không có tiền lại quay ra cắn xé nhau, xong không đứa nào bảo đứa nào lại quay ra làm hòa. Chắc mai sau cũng chẳng có mối tình nào khiến mình hy sinh nhiều như thế nhưng vẫn không hối hận, vì đã từng yêu, từng hết lòng với 1 người. Mình đã hết lòng với họ 1 cách vô điều kiện như vậy thì không có quyền đòi hỏi bất cứ điều gì từ họ. Mình làm để tâm mình thấy yên, thế thôi.
Nếu ai đó muốn bạn có mặt trong cuộc sống của họ, họ sẽ tự dành ra chỗ cho bạn. Bạn không cần đấu tranh hay giành giật lấy một vị trí nào cả. Vì thế cứ an nhiên mà sống, hạnh phúc là phải giành giật, chẳng phải, nếu nghĩ mọi thứ mình có là do giành giật, đấu tranh mà có được thì há chẳng phải rất mệt sao ? Mình lười nên không đi giành giật được, ai đến với mình thì cứ đến, mình xem xét rồi quyết định sau.
Chao xìn Tháng Tư :-* :-*
02:19 SA 31/03/2015
Không chồng mà chửa, chuyện không ngờ!
Hoàng tử hả chị ? Giống bé nhà em nè. Hoàng tử là mai sau có thể bảo vệ được mẹ rồi. Chị cứ tập trung nuôi dạy bé nên người. Cái nhà thất đức kia nhìn thấy sẽ hối hận thôi. Cháu mình còn bỏ được thì chịu. Cái loại ấy mai sau đừng cho thằng bé nhận mặt bố và ông bà chị ạ >"< Không biết chị ở đâu. Chị có ở HN không chị ơi ?
01:38 SA 31/03/2015
Ai chưa có việc làm? Ai đang chuẩn bị thất...
Em cũng chuẩn bị thất nghiệp. Sắp bị đá ra khỏi trường rồi. Còn 2 tháng nữa, cố thi cái chứng chỉ Tiếng anh, học nghiệp vụ xuất nhập khẩu. Không biết có trụ nổi ở Hn hay ko nữa. Xác định là chai mặt đi xin việc thôi :( Làm việc gì cũng được, miễn không phạm pháp, rồi chăc sẽ có lúc nào đó nắm bắt được cơ hội thôi. Tự AQ mình lên vậy ;;)
11:27 SA 29/03/2015
Nỗi niềm bà mẹ trẻ!
Ôi. Cái duyên cái số nó vồ lấy nhau. Vì thế em mới sợ mấy ông hay bám váy mẹ lắm :( Hay tại chị sinh con gái nên mới bị nhà chồng đối xử kiểu đấy. Nếu có thể thì về nhà mẹ đẻ là tốt nhất chị ạ.
Nói ra thì là kể xấu nhà mình nhưng nhà em, mẹ em cũng là người lo kinh tế gia đình chính nhưng tất nhiên bù lại thì bố em nội trợ cơm nước phục vụ mẹ từ a-z ( mẹ bị bệnh nặng từ năm em học lớp 12), mà thực ra từ ngày lấy nhau về, bố vẫn chiều mẹ em như thế. Mẹ cũng hay khó chịu vì bố không chí thú làm ăn, bố em làm công chức thôi, nhàn hạ, bố không thích cạnh tranh còn mẹ là người luôn phấn đấu, bị bệnh nhưng vẫn làm việc hùng hục. Ít ra, mẹ còn được ông bà nội em thương, còn chị bị lạnh nhạt như thế này, cuốn gói cho nhanh chị ạ. Vẫn biết nói và làm là 2 việc khác nhau nhưng có lẽ trường hợp này, ở lại chỉ cản trở tương lai của chị và bé thôi
10:17 SA 29/03/2015
m
Mun1411
Hóng
0
Điểm
·
8
Bài viết
Gửi tin nhắn
Báo cáo
Lên đầu trang
Đang đau đầu về việc đi về quê hay ở HN làm việc. Mình vẫn nghiêng về Hn hơn, được cái tung tẩy, tính mình không thích ngồi yên 1 chỗ, bị nhốt 3 năm trời cũng là 1 kỳ tích rồi -_- chắc mai sau đi làm rồi cũng chẳng được đi chơi nhiều nhưng cũng phải tranh thủ. Được cái tính hay phấn đấu giống mẹ, thấy đứa khác hơn mình thì hơi tức tối nhưng không sao, mình cũng kém người ta mấy năm cuộc đời mà, vẫn còn hy vọng :D
Người ta bảo con gái thường hay giống mẹ. Bản thân mình cũng thấy đúng, mẹ là người bản lĩnh, phấn đấu nhưng mẹ lại thật lạnh lùng với người thân, có lẽ đúng như 1 người đã từng nói: Em và mẹ em đều là những người sống nội tâm. Mình không quen thể hiện tình cảm cũng như không quen nịnh bợ. Đúng thì mình nói, không thì thôi. Bản thân thấy mình là người hòa đồng vui vẻ nhưng mình vui vẻ với 1 người đâu có nghĩa là mình quý người ấy, có khi chỉ là xã giao. Mình vẫn hay nói là mình sống giả tạo mà. Đôi khi những lúc thế này thấy mấy cái bói cung hoàng đạo đúng thật. Thiên bình là như thế, rất khó để biết họ thích ai, ghét ai.
Hôm trước đi qua Cuối Ngõ, cũng đã hơn 3 năm kể từ lần đầu tiên mình vào quán ấy, tuy đi cùng 1 người bây giờ đã không còn ở bên cạnh mình, nhưng hy vọng 1 tương lai không xa sẽ được dẫn chồng vào nghe lại nhạc Trịnh ở đó. Ngày bé vẫn nghe nhạc Trịnh, lạ thật, chúng nó nghe Ưng Hoàng Phúc, Duy Mạnh gì đó, mình lại đi nghe nhạc Trịnh, nhiều lúc ngồi nhà vẫn nghe nhạc Trịnh nhưng vẫn không có cảm xúc khi được nghe nhạc sống như thế. Cuộc đời mình chưa thể nếm được hết thăng trầm nên không thể hiểu hết nhạc Trịnh nhưng thấy như tìm được 1 phần cuộc đời mình ở trong đấy. Cảm và ngấm....
Suy đi tính lại, những thứ mình tưởng là vô thường mà lại có sức mạnh 1 cách đáng kinh ngạc. Tất cả chỉ là vô thường...........