Thịnh hành
Cộng đồng
Thông báo
Đánh dấu đã đọc
Loading...
Đăng nhập
Đăng nhập
Tạo tài khoản
Đăng nhập qua Facebook
Đăng nhập qua Google
Bài viết
Cộng đồng
Bình luận
Bị Đồng nghiệp hãm hại
Có 1 chi tiết mà e quên nói với các chị là sau khi e bị BGD công ty ép viết đơn thôi việc thì e mới biết đc tất cả sự thật trên.
Thứ 1: em luôn quan niệm rằng, sếp tin tưởng e thì e mới toàn tâm toàn ý làm việc, đằng này BGD ko tin tưởng e, mặc dù bà sếp đó bịa chiện hại e, nhưng lại ko hề có bằng chứng xác thực. Vậy theo các chị, mình cố gắng cống hiến bao năm trời, vậy mà lại bị nghi ngờ bởi 1 ng mới vô làm chưa tới 1 tháng thì các chị có oan ức ko.
Thứ 2: E đã cố gắng giúp đỡ bà sếp đó. Các chị nghĩ sao khi bả mới vô làm có 1 ngày mà đã đi nói xấu e với những ng khác. Thậm chí bây h, sếp của e (ng trực tiếp tuyển bả vào cũng đang đứng trc bờ vực, chỉ vì bả xâm phạm email e và đọc đc những chia sẽ giữ e và ng sếp đó)
Thứ 3: sau khi viết đơn và bàn giao xong, e mới đc những ng thân cận của BGD kể lại chiện bả lên gặp GD và tố cáo e, nhưng lại ko có bằng chứng. E cũng đc 1 anh bên IT kể lại là bả lừa ảnh (nhân lúc e xin nghĩ phép có việc riêng) vào email e, lục lọi trong đó và gửi hết tài liệu của e về mail bả. Nhưng bả lại quên xóa đi. Khi e bàn giao xong hết, viết đơn xong thì anh ấy mới báo e biết và e đã kịp lưu lại bằng chứng trc khi bả ra lệnh cho anh IT xóa tk email của e trong cty.
Thứ 4: các chị nghĩ sao về việc sau khi e bị ép buộc cho nghỉ việc, thì hàng loạt các đồng nghiệp của e ở bộ phận khác nghỉ việc chỉ vì ko chịu nổi chính sách và cách làm việc của bả.
Mình đi làm phải có cái tâm các chị ạ. Theo các chị, 1 ng làm sếp lớn mà làm về hành chính nhân sự nữa thì hành động của bả có đáng khinh và đáng chê trách ko.
Hiện tại e chưa lấy đc sổ BHXH, trong khi bà sếp đó lại đc lòng BGD. Vì vậy e đã quyết định im lặng. Sau khi lấy dc sổ BHXH, e sẽ kiện ra tòa vì h e đã có đầy đủ nhân chứng và vật chứng. E cũng đã nhận đc sự trợ giúp của bạn e là luật sư. E ko bao h để ng khác bôi nhọa danh dự và uy tín mà e đã xây dựng bao nhiêu năm nay. Cảm ơn những lời chia sẽ của các chị.
11:26 SA 26/04/2015
Truyện Ngắn Nhật Ký Những Ngày Tội Lỗi
Ngày 16 tháng 01 năm 2005
Dạo gần đây tôi hay về Sài Gòn. Cứ đến chiều thứ 6 là tôi lại ra ngay bến xe. Có lẽ sự tha thứ của cô em họ, và cả T. đã là động lực cho tôi vượt qua mặc cảm của mình. Tôi về SG, nhưng đa phần thời gian tôi ở nhà, hoặc đi loanh quanh với cô em họ để khám phá Sài Gòn một lần nữa.
Và hôm nay cũng vậy, là một buổi chiều chủ nhật nhiều gió mát. T. vừa đi công tác về, và đi luôn ra chỗ hẹn với tôi và cô em họ ở quán café Sapa trên đường Lê Văn Sỹ. Nó khá vui, hình như đã có được những hiệu quả nhất định nào đó cho chuyến công tác của nó. gặp nó, nó chìa ra ngay một gói mứt đủ màu trông vô cùng hấp dẫn.
-Anh mới đi Đà Lạt về phải không?
Nó cười.
-Không. Đi Nha Trang. Nhưng bên ĐL người ta có gửi quà qua công ty, nên anh có chút đỉnh để 2 người ăn chơi. Mà ai tìm ra cái quán này vậy?
Tôi chỉ cô em họ.
-Cổ đó. Quán nằm trong hẻm vậy mà cổ biết hay thiệt! Anh đi qua lại con đường này biết bao nhiêu mà chẳng biết nó, chỉ biết quán Riêng Một Góc Trời gần đường ray xe lửa thôi à.
- Hai anh dở ẹt.
Cô cười khúc khích, phán một câu rồi bắt đầu mở gói mứt. T. tức tối vì món cacao dở ẹt. Hình như ngoài cacao ở Tưởng Niệm ra, nó chưa khen chỗ nào về món đó cả. Nó kể chúng tôi nghe về một cô bạn nó quen tư hồi là học sinh, sau đó lên đại học thì vô tình gặp nhau trong một đợt Mùa Hè Xanh. Sau đó thì mất liêc lạc. Mãi đến cuối năm 2004 mới gặp lại, và hiện giờ nó thấy rất thoải mái khi gặp cô gái ấy. Nó hy vọng sẽ tiến xa hơn.
-…Nhưng có một điều chưa thể xử lý được, đó là cô ta vẫn chưa chia tay với bạn trai.
Cô em họ trợn tròn mắt nhìn T.
-Anh ác quá vậy! Người ta đang êm ấm anh lại muốn người ta chia tay?
2 anh em nhìn nhau lắc đầu. Chủ yếu câu chuyện xoay quanh cô gái của T. và nó hào hứng kể cho cô em họ nghe rất nhiều điều. Nghe cứ như nó sẽ cưới cô gái ấy đến nơi. Tôi chỉ ngồi im lặng để tận hưởng chút gió mát hiếm hoi giữa Sài Gòn chật chội này.
Một lát sau, T. bắt đầu kể cho chúng tôi nghe về những hoạt động của nó trên một forum nào đó. Và cô em họ cũng là thành viên, mặc dù không chung một nhóm. Nó nói về nhóm nó khá nhiều, hình như là Box thì phải? Rồi bất chợt nó quay qua hỏi tôi:
-Anh có dám kể lại câu chuyện của anh hay không?
Tôi tròn xoe mắt nhìn nó, rồi nhìn cô em họ.
-Cái chuyện trời không dung đất không tha của anh thì cho nó qua luôn, T. bắt anh kể làm gì?
-Không. Tụi này không nói anh kể ngay bây giờ. Mà cũng chẳng muốn nghe anh kể lể dông dài gì đâu. Mà anh viết lại đi, viết thành một câu chuyện. Anh thấy sao?
-Nhưng… rồi làm gì? In sách à?
-In thì ai coi? Anh cứ viết, rồi sẽ đưa lên mạng. Viết ra được, và mọi người chia sẻ với anh. Biết đâu anh sẽ nhẹ nhàng hơn thì sao?
Cô em họ cũng tán thưởng:
-Đúng đó anh. Anh viết lên, dùng một nickname nào đó, thì không ai biết anh là ai đâu. Em sẽ ủng hộ anh tới cùng.
-Nhưng… anh chưa có nick nào cả.
T. nói luôn:
-Anh chưa có, nhưng tui có. Tui sẽ tặng anh một nick của tui. Nhưng anh không được làm gì tầm bậy đâu nha. Thế nào?
Tôi suy nghĩ khá nhiều và hẹn họ sẽ trả lời sau…
Ngày 22 tháng 01 năm 2005
Tôi đã suy nghĩ rất nhiều về chuyện viết lại câu chuyện của mình. Những gì T. và cô em họ nói cũng có một phần đúng, viết ra được có khi lại hay, sẽ làm cho lòng mình nhẹ nhõm hơn thì sao? Mà viết trên một forum như thế thì có ai biết ai là ai đâu. Nhưng đưa chuyện riêng tư của mình, lại là một chuyện chẳng mấy đẹp đẽ như vậy thì cũng có gì là tốt? Mối quan hệ của tôi là một mối quan hệ trái khuấy, thậm chí gọi thẳng là loạn luân, thì khi đưa lên chỉ nhận được lời dèm pha mà thôi.
T. và cô em họ đều là thành viên của forum, rồi họ sẽ đọc được những gì tôi nghĩ, tôi làm và dấu họ. Liệu họ có tha thứ cho tôi không? Nhưng nói gì thì nói, tôi cũng suy nghĩ về những diều đó rât nhiều. Tôi bắt đầu xem lại quyển nhật ký của mình, xem lại những ngày tháng trăn trở, mệt nhoài vì những việc mình làm, vì những nỗi ám ảnh không muốn có. Càng xem tôi càng thấy mình sao mà điên thế? Đáng lý ra trong những tình huống đã gây ra tôi có thể giải quyết được và chắc chắn không dẫn đến những lo âu mà tôi đã có.
Bỗng tôi nhớ đến lời của T. nói: “… Ông sĩ diện như thằng quân tử tàu! Những chuyện không cần sĩ thì cứ sĩ đến phát điên lên. Sao không bắt chước người ta, cầm lên được thì bỏ xuống được…” Lời nó nói cũng có lý lắm, nhưng phải là người trong cuộc thì mới hiểu được. Tôi là người xem trọng tình cảm anh em, bạn bè từ khi còn nhỏ, nên khi làm những gì đụng chạm đến tình nghĩa thì tôi ray rứt không thể tả. Huống chi lần này là… quan hệ với chị dâu, tuy chỉ là chị dâu kết nghĩa).
Tôi lại nghĩ đến em, người đàn bà làm tôi phải như ngày hôm nay. Em giờ đây vẫn xinh đẹp, vẫn dịu hiền trong vai một người vợ trẻ. Tôi không biết nên trách em hay không? Và không biết rằng khi viết về em, tôi có đủ khách quan không?
Và tôi cũng nghĩ về cô em họ, người con gái đầy đủ bản lĩnh và có tính cách tuyệt vời. Chính cô đã góp phần giúp tôi bình yên lại. Tôi phải viết về cô ra sao đây?
Và tôi bắt đầu vẽ trong suy nghĩ mình của mình một thứ tự về thời gian từ ngày tôi bắt đầu gặp lại anh và… gặp em. Và tôi lại lẩm nhẩm bài hát Riêng Một Góc Trời…
…Tình yêu như nắng, nắng đưa em về, bên giòng suối mơ
Nhẹ vương theo gió, gió mang câu thề, xa rời chốn xưa
Tình như lá úa, rơi buồn, trong nỗi nhớ
Mưa vẫn mưa rơi, mây vẫn mây trôi, hắt hiu tình tôi…
Tết Nguyên Đán 2005
Thật ra thì tôi đã suy nghĩ rất nhiều và quyết định viết theo dạng nhật ký mà mọi người đã thấy, nhưng câu cú thì khô khan, nội dung lại vô cùng vắn tắt. Trước khi tôi post bài đầu tiên khoảng nửa tháng, tôi đã viết được ít nhất là 30 ngày đầu tiên trong chuỗi ngày tội lỗi của mình. Và nhân dịp Tết Nguyên đán năm 2005, tôi được nghỉ trước vài ngày, và đã mời cô em họ đến để xem qua những bài viết đầu tiên ấy. Tuy đã biết trước sự việc qua lời kể, nhưng cô cũng khá ngạc nhiên vì mọi việc lại nhanh đến vậy.
Ban đầu cô đã góp ý là không nên viết quá thiên về chị dâu tôi, sẽ khiến mọi người có cảm giác nặng nề về em. Và cô đã cùng tôi thêm những câu, chữ để câu văn không quá nặng nề.
Tôi đã cám ơn cô rất nhiều vì những gì cô làm cho tôi, và trong những lúc ấy, tôi ước gì tôi gặp cô trước khi gặp em thì hay biết mấy...
Và suốt dịp Tết năm 2005, tôi lại dán mình bên máy vi tính để chỉnh sửa những gì mình đã viết.
10:38 SA 12/04/2015
Truyện Ngắn Nhật Ký Những Ngày Tội Lỗi
Ngày 01 tháng 01 năm 2005
Qua năm mới, mà tôi không thấy bất kỳ điều gì đổi thay trong tôi. Tất cả bây giờ chỉ là những cảm giác nặng trịch. Cuộc sống thường ngày như một cực hình tôi phải mang theo. Buổi sáng khi thức dậy, tôi cứ nằm lì trên giường và luôn tự hỏi: Hôm nay mình sẽ phải đối diện với gì đây? Và tôi có cuộc sống này là vì đâu?
Như sáng nay, một buổi sáng đầu năm mới, tôi cũng thức dậy vô cùng mệt mỏi. Câu chuyện tối qua của T. làm tôi không thể ngủ được. Nó đã biết được chuyện giữa tôi và em, câu chuyện chứa đựng bao nỗi đau và tội lỗi. Nằm nhìn lên trần nhà, tôi ước gì tôi là một tên đểu giả, một thằng đàn ông Sở Khanh hay một Don Juan nào đó, để có thể dửng dưng trước mặc cảm tội lỗi mà mình gây ra, để quan hệ với em mà không cần phải đau đớn về tình nghĩa anh em mình đang có.
Cô em họ đã biết chuyện, đó là do tôi tự nói ra. Và kể từ ngày đó, tôi không nhận được tin tức gì từ cô nữa. Cũng đã hơn nửa tháng rồi không có tin nhắn, điện thoại gì của cô em họ. Bản thân tôi cũng không sao nhắn tin hay gọi điện thoại cho cô, có lẽ vì tôi sợ chăng?
Còn T. nữa, nó đã biết chuyện, và chuyện này đã ngấm ngầm từ chuyến đi Nha Trang – Đà Lạt. Nếu tôi tự nói ra thì biết đâu sẽ thoải mái và nhẹ nhàng hơn, nhưng đằng này nó lại là người lên tiếng trước. Trời ạ, mà nó vẫn cứ lấp lửng chuyện ấy, không chịu nói rằng đó là chuyện của tôi. Chẳng biết nó muốn gì nữa??? Chắc tôi điên lên mất.
9g00. Xem ra tôi chỉ ngủ được có vài tiếng đồng hồ. Có lẽ cả ngày hôm nay tôi sẽ ở nhà và nằm ườn ra thôi. Mặc cho Ba Mẹ tôi muốn la mắng gì thì cứ la. Nghỉ lễ mà. Chuông điện thoại reo. Là T.. Tôi hơi ngại không biết có nên nghe hay không? Nó là thằng trực tính, biết đâu hôm nay nó sẽ nói thẳng mọi điều thì sao nhỉ? Chắc trong mắt nó, tôi còn thua con thú.
Nhưng cũng phải nghe, vì chuông reng đã khá lâu. Có thể nó đang cần gặp tôi chăng?
-Alô?
-Ông anh, dậy đánh răng rửa mặt lẹ lẹ. Mấy anh em đi dã ngoại nào!
-Uhm. Thôi mọi người đi đi. Anh không đi đâu.
-Dẹp. Xuống nhà nhanh lên. Bà con đang trước nhà ông nè. Ông có tin là phá nhà ông không? Hahaha
Vội cúp máy, tôi chạy vội xuống nhà. Anh, T, em và cô em họ đã chờ sẵn từ trước cửa nhà. Anh lên tiếng:
-Anh mới đổi được chiếc Zace, hôm nay rửa xe, nên mời mọi người đi Vũng Tàu chơi. Lẹ lên.
Tôi gãi đầu hồi lâu. Mẹ tôi đã có mặt và cũng muốn tôi đi chung với họ. Thật là khó khăn. Xảy ra bao nhiêu sự việc như vậy kia mà. Tôi nhìn cô em họ, cô chỉ mỉm cười. T. thì khẽ nhún vai rồi đẩy tôi vào trong để vệ sinh.
oOo
Chuyến đi thật vui. Anh lái xe và liên tục kể chuyện, pha trò. T. cũng vậy, có vẻ như nó chưa bao giờ kể tôi nghe câu chuyện của tối qua. Cô em họ thì vẫn vậy, nhẹ nhàng và dịu dàng, và cô đang ôm trong lòng đứa bé. Cô vẫn yêu nó, vẫn hôn lên mặt nó. Em thì luôn cười tươi, và hòa theo những câu chuyện tiếu lâm mà anh và T. kể. Lâu lâu lại nhăn mặt và la toáng lên khi nghe một câu chuyện quá “mặn”.
T. và cô em họ đã không đề cập đến chuyện của tôi, và họ không dò xét gì hết cũng làm tôi thấy nhẹ nhàng. Em cũng không có thái độ nào với tôi nữa, có lẽ vì đông người quá chăng? Hay vì em phải lo lắng cho đứa bé? Dù sao thì như vậy cũng hơn.
Cả ngày đùa nghịch với sóng biển, cùng chinh phục đỉnh núi có tượng Chúa dang tay, cộng thêm không khí vui vẻ của mọi người làm tôi nhẹ nhõm đi phần nào, và an tâm hơn. Tôi đã nói chuyện rất nhiều với cô em họ, và biết cô đang chuẩn bị cho 1 kỳ thi để du học nước ngoài. Và đứa bé nữa. Nó làm chúng tôi gắn kết nhau hơn. Và nó làm tôi thấy mình vui trở lại, dù chỉ là một thoáng.
Ngày 02 tháng 01 năm 2005
Sáng nay tôi có cuộc hẹn với cô em họ ăn sáng và uống café. Tôi đến đón cô, và thật ngạc nhiên khi thấy cô rất xinh trong bộ váy xanh. Tôi ít khi thấy cô mặc váy, nên khi thấy hình ảnh của cô, tôi có cảm giác như mình là Lưu Nguyễn lạc xứ Tiên
Tôi chở cô đi ăn sáng tại một quán ăn nhỏ ở đường CMT8, nơi khá quen thuộc với tôi, và cả với cô. Khi cô bước vào, nhiều ánh mắt dõi theo làm tôi cũng có phần nào hãnh diện. Tôi khẽ mỉm cười và nghĩ: Nếu có thể nói, tôi sẽ nói rằng: Tôi đang đi chơi với cô gái xinh xắn này đấy!
Sau đó, chúng tôi leo lên Café Góc Phố nằm trên tầng thượng của Thương xá Tax để uống nước. Đây là chỗ quen thuộc của cô em họ, chứ đối với tôi thì chỉ mới là lần đầu. Nhưng ngồi ở một góc phố cao như thế, tầm nhìn có thể thấy được cả một không gian rộng lớn, thấy được cái hối hả của người Sài Gòn, thì thật là tuyệt! Ngồi ở đó, có thể thấy được cả một thành phố SG đang nhộn nhịp và sôi động.
Chúng tôi chỉ ngồi lặng bên nhau. Cô em họ nhìn xuống dòng xe cộ dưới đường, và đôi môi mím chặt. Dường như cô muốn nói với tôi nhiều điều lắm, nhưng cô không muốn tâm sự với một tên như tôi chăng? Còn tôi, không hiểu sao tôi lại từ bỏ ly café thường ngày để uống cái món cam vắt chán ngấy mà cô kêu dùm tôi. Chỉ vì cái kiểu lịch sự nên cứ buông thõng: “Em uống gì anh uống nấy!” mà giờ phải nhìn cái ly cam vắt chẳng ra gì.
Thật lâu, thật lâu… Tôi bắt đầu câu chuyện bằng một câu hỏi:
-Em không giận gì anh chứ?
Cô quay nhìn tôi, và vẫn mỉm nụ cười quen thuộc.
-Sao em phải giận anh?
-Thì… vì những việc anh đã làm ngày xưa…
Cô đưa bàn tay vén nhẹ mái tóc, nhìn ra khoảng không gian rộng của góc đường Lê Lợi và Nguyễn Huệ.
-Chuyện ấy cũng đã qua rồi mà. Và anh cũng đã nói cho em nghe, điều đó chứng tỏ anh không phải là người xấu.
-Nhưng… sao em không liên lạc với anh?
Cô im lặng một lúc lâu.
-Em cũng sốc vì nghe chuyện của anh, và cả… chị họ em nữa. Anh biết không? Thời gian đó thật khó khăn với em. Với anh thì không sao, nhưng chị họ em thì khác. Ai cũng biết chị ấy hiền hậu và ngoan ngoãn nhất nhì trong gia đình, thế mà… chị ấy lại như thế với anh. Em cũng không tin, nhưng… anh T. lại xác nhận chuyện đó với em.
Tôi lặng người. Vậy là T. đã thực sự biết chuyện.
-Anh ấy đã biết, nhưng không hề nói ra. Cho đến khi em tâm sự với anh ấy, bằng cách nói là câu chuyện của một người bạn, thì anh ấy nói ngay, là chuyện của anh và chị họ em.
-Nó đã biết từ hồi đi Nha Trang, Đà Lạt?
-Ừ. Và anh ấy đã rất giận. Nhưng anh ấy khuyên em, là những chuyện ấy đã qua, và anh cũng đã nói với em, chứng tỏ anh cũng ray rứt với chuyện cũ.
-Nên mới có chuyện đi chơi hôm qua đúng không?
-Dạ. Và anh ấy nói với em, cứ cư xử như không có chuyện gì xảy ra. Đánh người chạy đi, đâu ai đánh người chạy lại.
-Vậy… em có nói gì với chị họ em không?
Cô cười:
-Nói để cháy nhà hả anh?
Thế đó, câu chuyện lại quay về chủ đề du học của cô. Tôi sẽ nói chuyện với T. thôi. Lúc này, có lẽ nó là người tôi cần phải chia sẻ nhiều lắm. Nhưng nó đi công tác rồi.
Ngày 09 tháng 01 năm 2005
Đúng một tuần sau kể từ ngày nói chuyện với cô em họ tôi mới gặp được T. Nó cứ đi công tác luôn, vừa về lại đi ngay. Và mặc dù nó rất mệt sau chuyến đi, nó vẫn đi với tôi đến Tưởng Niệm.
Tôi bắt đầu câu chuyện ngay khi nó đến và gọi món cacao quen thuộc của nó.
-Sao T. biết chuyện của anh mà lại không nói thẳng với anh?
Nó tròn xoe mắt nhìn tôi, cố gắng nhớ xem chuyện của tôi là chuyện gì? Nét mệt mỏi trên gương mặt của nó vẫn còn rõ nét lắm. Có lẽ chuyến đi của nó không suôn sẻ. Sau khi gõ gõ đầu để đoán xem tôi muốn nói chuyện gì, cuối cùng nó cũng “À” lên và hớp 1 ngụm cacao.
-Anh nói chuyện của anh với bà chị dâu của tui đó hả?
Tôi chỉ “Ừ” và tiếp tục im lặng. Tôi chờ nó phản ứng thế nào. Bỗng dưng lúc ấy nhạc dạo bài Riêng Một Góc Trời làm tôi tê tái. Giọng Tuấn Ngọc trầm lắng, nhưng lòng tôi rối loạn. Cái vẻ bình thản của nó làm tôi thấy bối rối, vì đáng lý ra nó phải làm một trận cho ra trò thì mới đúng với tính cách của nó. Nhưng nó vẫn chẳng nói tiếng nào.
Rồi nó cũng lên tiếng:
-Có một điều tui muốn nói anh biết. Bà chị dâu này là do tui giới thiệu với “đại ca” đó. Họ quen nhau hình như chỉ vài tháng, có lẽ là 4 tháng. Sau đó là đám cưới. Tui cũng bất ngờ như nhiều người vậy, nhưng thấy cổ có một ông chồng như “đại ca” tui thấy cũng mừng. Chỉ có điều tui hơi lo là tính cách cô này rất đỏng đảnh, luôn muốn mọi người chìu chuộng mình, và trước khi giới thiệu với ổng, tui đã không ít lần khổ sở vì phải lo lắng cho cô ta.
-Vậy là T. đã biết cổ trước?
-Ừ. Vì anh lo cày quá, ít liên lạc với anh em nên không biết. Rồi từ khi anh gặp cổ, tui thấy anh lạ quá! Rồi không cuộc vui nào thiếu anh, nhất là lúc có cổ, nên tui thấy càng lạ. Nhưng chỉ nghĩ vậy thôi. Sau đó tui phát hiện ra 2 người nói chuyện với nhau trên chiếc tàu ở Nha Trang, cũng đoán ra được điều gì đó, nhưng vẫn không nghĩ là 2 người lại quan hệ với nhau sâu thế. Cho đến cái đêm ở Đà Lạt, vô tình tui đi lên sân thượng để hít thở, thì thấy 2 người đang…
-Sao lúc đó không chửi anh 1 trận?
-Chửi làm gì? Làm vậy xấu mặt nhau lắm anh ơi. Xấu mặt “đại ca”, xấu mặt anh, xấu mặt tui, xấu luôn cả chuyến đi. Anh cũng biết mà, chuyến đi sẽ ra sao nếu tui la làng lên chuyện đó chứ?
Tôi ngạc nhiên khi thấy cách xử sự của nó trong chuyện đó. Có vẻ như nó còn chững chạc hơn cả tôi nữa. Chắc suốt mấy năm tiếp xúc với bao hạng người và tình huống nên đã trưởng thành rất nhiều.
-Rồi T. nghĩ sao?
-Chẳng nghĩ gì. Chuyện của anh mà. Tui chẳng biết giải quyết sao. Vì tui chỉ sợ làm đổ bể tình anh em thôi. Nếu có tức, tức là tức con mẹ chị dâu.
Nó đặc tách cacao xuống bàn cái “cạch” rất mạnh. Rồi nó nói với tôi.
-Anh còn quan hệ với bả nữa không?
-Không. Sau chuyến đi đó anh đã rất sợ rồi. Cô ấy thật là…
-Còn đứa nhỏ thì sao?
-Anh không biết!
-Ừ, nhìn cũng chả giống anh. Mà vậy là tốt đó nghen. Chứ nếu nó giống thì đúng là tui cũng chẳng tha cho anh đâu đấy. Thôi, đi mua vài món gì đó chơi cho dzui chứ ông già?
Lại một lần nữa lòng tôi nhẹ nhõm. T. à, tao cám ơn mày!
10:38 SA 12/04/2015
Truyện Ngắn Nhật Ký Những Ngày Tội Lỗi
Ngày 31 tháng 12 năm 2004
Nói ra được điều mà bấy lâu nay giữ kín trong lòng thật là nhẹ nhõm. Đối với tôi, đó là một sự giải thoát. Có nghĩa là từ nay tôi sẽ không còn phải nặng lòng với những chuyện mà trong quá khứ nữa. Từ nay, cô em họ cũng biết được vì sao tôi luôn nặng nề và không thoải mái khi hai chị em cùng có mặt, và vì sao tôi chưa bao giờ bày tỏ tình cảm của mình với cô, mặc dù chúng tôi đã có những khoảnh khắc khó quên bên nhau.
Cảm giác nhẹ nhõm đó chỉ tồn tại chưa đầy tháng, khi một người nữa vô tình biết câu chuyện này, và cũng là nguyên cớ vì sao tôi đưa nó lên TTVNOL. Kỷ niệm 1 năm topic này được thành lập bằng câu chuyện này cũng hợp lý thôi.
Người này chẳng ai xa lạ, mà chính là T., đứa em kết nghĩa của tôi. Trong 3 anh em, nó là thằng thẳng tính và nóng nảy nhất, nhưng nó cũng là đứa hiểu rõ nhất tính tình của 2 người anh, và cũng là cầu nối giữa các thành viên trong nhóm. Anh tôi hiền, nhưng lại độc đoán và chủ quan. Tôi thì một phần nào đó nhu nhược và đa cảm. Còn thằng em thì khác hẳn hai thằng anh. Nó nhanh nhạy, hòa đồng, hết lòng vì và cũng phần nào đó lãng mạn. Những chuyến đi chơi hiếm khi vắng nó, vì nó không bao giờ từ chối bất cứ buổi hẹn nào của anh em, trừ phi nó đi công tác xa. Dù sao thì nó cũng làm trong ngành du lịch, nên nó đi đó đây nhiều, tâm hồn cũng khoáng đạt và thoải mái hơn những đứa suốt ngày ru rú trong văn phòng như bọn tôi.
Tôi quý nó, anh tôi cũng vậy. Không chuyện gì tôi giấu nó, ngoại trừ chuyện giữa tôi và em. Nhưng thật bất ngờ là nó cũng biết chuyện đó. Và nó làm tôi không còn yên tĩnh nữa
Hôm ấy, một buổi tối thứ 6, tôi và nó kéo nhau vào quán café nó rất thích, quán Tưởng Niệm ở đường Trần Bình Trọng, Q.Bình Thạnh. Quán này cũng hay hay vì trước khi vào quán phải đi ngang qua 1 rừng mồ mả. Rồi 2 thằng cũng yên vị và lẳng lặng nghe từng lời nhạc nhẹ nhàng của Tuấn Ngọc.
Nó vẫn im lặng để nhấm nháp ly ca cao sữa nóng của nó. Không hiểu sao nó chỉ uống món đó khi vào Tưởng Niệm. Có lẽ món đó quán làm ngon, hoặc nó uống món đó thay cho ly café mà nó ít khi đụng đến. Dù sao thì cái lim dim và ít lời của nó cũng làm tôi thấy nó lạ hơn bình thường.
Lát sau, nó chầm chậm kể tôi nghe nó vừa kết thúc 1 chuyến phiêu lưu chinh phục 1 trái tim nào đó. Người ta từ chối nó vì chưa nghĩ đến chuyện yêu ai. Nó thì muốn tiến tới xa hơn vì gia đình đã hối nó lấy vợ. Tôi cũng gật gù nghe nó nói, cũng nhấm nháp ly café nóng như mỗi lần. Rồi sau đó nó bắt đầu kể tôi nghe 1 câu chuyện, kể về một thằng đàn ông đi dan díu với vợ của anh trai mình. Nó kể đều, chậm rãi, và không thèm nhìn đến gương mặt đang dần tái mét của tôi.
Nó kể rằng, trong câu chuyện đó, có thằng em trai đã vô tình nhìn thấy 2 người quan hệ với nhau khi 2 người đang âu yếm nhau trên sân thượng một khách sạn ở Đà Lạt. Người em trai ấy đã rất bất ngờ khi biết rằng điều anh ta nghi ngờ đã thành sự thật. Anh ta nghi ngờ người anh của mình quan hệ với bà chị dâu, nhưng không thể chứng minh, để rồi khi vô tình thấy 2 người hôn nhau ở Đà Lạt, anh ta biết chắc điều mình nghi ngờ không thể chối cãi được. Nhưng không thể đùng đùng lôi 2 người ra mà phân xử.
Nó im lặng. Tôi thì không thể thốt được lời nào. Ly café nóng đã nguội lạnh. Nó khẽ cười nhẹ, rồi quay qua hỏi tôi:
-Trong trường hợp của tui, anh sẽ làm gì?
Tôi bối rối nhìn đi chỗ khác, uống vội ly café đắng nghét. T. lại nói tiếp:
-Thật sự thì nhân vật người em cũng rối lắm. Vì anh ta không muốn làm mất đi tình nghĩa anh em đã rất lâu năm. Nhưng mối quan hệ đó là mối quan hệ trái luân thường đạo lý. Chỉ có thể dứt ra chứ không thể dấn sâu hơn.
Tôi quay qua nhìn T., cố gắng nói một câu gì đó:
-T. à, anh… anh…
Nó khoát tay:
-Thôi, anh nói gì nữa? Mình về thôi.
Rồi nó kêu tính tiền. Sau đó nó chở tôi về. Nó chở tôi chạy vòng vòng Sài Gòn, tận hưởng những làn gió mát cuối năm. Tôi rất muốn hỏi nó rằng tôi sẽ phải chịu điều gì đây? Sự im lặng của nó làm tôi không sao yên lòng được.
10:36 SA 12/04/2015
Truyện Ngắn Nhật Ký Những Ngày Tội Lỗi
Hết rồi bạn ơi. A ấy - nhân vật trong Nhật ký - chỉ viết đến đây thôi à. Hiện tại anh ấy đã quy ẩn giang hồ nên mình không biết được những giai đoạn phía sau. Cảm ơn vì các bạn đã đọc Nhật ký này
10:27 SA 12/04/2015
n
Ngoc_thuy_103
Hóng
364
Điểm
·
2
Bài viết
Gửi tin nhắn
Báo cáo
Lên đầu trang
Thứ 1: em luôn quan niệm rằng, sếp tin tưởng e thì e mới toàn tâm toàn ý làm việc, đằng này BGD ko tin tưởng e, mặc dù bà sếp đó bịa chiện hại e, nhưng lại ko hề có bằng chứng xác thực. Vậy theo các chị, mình cố gắng cống hiến bao năm trời, vậy mà lại bị nghi ngờ bởi 1 ng mới vô làm chưa tới 1 tháng thì các chị có oan ức ko.
Thứ 2: E đã cố gắng giúp đỡ bà sếp đó. Các chị nghĩ sao khi bả mới vô làm có 1 ngày mà đã đi nói xấu e với những ng khác. Thậm chí bây h, sếp của e (ng trực tiếp tuyển bả vào cũng đang đứng trc bờ vực, chỉ vì bả xâm phạm email e và đọc đc những chia sẽ giữ e và ng sếp đó)
Thứ 3: sau khi viết đơn và bàn giao xong, e mới đc những ng thân cận của BGD kể lại chiện bả lên gặp GD và tố cáo e, nhưng lại ko có bằng chứng. E cũng đc 1 anh bên IT kể lại là bả lừa ảnh (nhân lúc e xin nghĩ phép có việc riêng) vào email e, lục lọi trong đó và gửi hết tài liệu của e về mail bả. Nhưng bả lại quên xóa đi. Khi e bàn giao xong hết, viết đơn xong thì anh ấy mới báo e biết và e đã kịp lưu lại bằng chứng trc khi bả ra lệnh cho anh IT xóa tk email của e trong cty.
Thứ 4: các chị nghĩ sao về việc sau khi e bị ép buộc cho nghỉ việc, thì hàng loạt các đồng nghiệp của e ở bộ phận khác nghỉ việc chỉ vì ko chịu nổi chính sách và cách làm việc của bả.
Mình đi làm phải có cái tâm các chị ạ. Theo các chị, 1 ng làm sếp lớn mà làm về hành chính nhân sự nữa thì hành động của bả có đáng khinh và đáng chê trách ko.
Hiện tại e chưa lấy đc sổ BHXH, trong khi bà sếp đó lại đc lòng BGD. Vì vậy e đã quyết định im lặng. Sau khi lấy dc sổ BHXH, e sẽ kiện ra tòa vì h e đã có đầy đủ nhân chứng và vật chứng. E cũng đã nhận đc sự trợ giúp của bạn e là luật sư. E ko bao h để ng khác bôi nhọa danh dự và uy tín mà e đã xây dựng bao nhiêu năm nay. Cảm ơn những lời chia sẽ của các chị.