a là đàn ông, a thì thấy hình như a chàng này ko có thích e thì phải, vì nếu thích thì đã ko bỏ qua nhiều cơ hội như thế này...mà e nhớ lại xem có làm gì chảnh với a ta ko mà a ta tỏ ra lạnh lùng như vậy? đúng là rất dễ thương nhưng sợ cái kết ko đc đẹp...nếu là anh thì đã chủ động rủ e đi chơi riêng từ lâu rồi...:)), con gái mà bật đèn xanh cho a, a mà thích thì sẽ hốt ngay...:D, nhưng dù gì cũng mong e có cái kết thật đẹp, mà cũng đừng hy vọng quá để rồi thất vọng...mà thời buổi này, nam hay nữ tỏ tình trước chẳng quan trọng, thôi thì e thử bật đèn xanh mạnh cho a ta xem: thứ 7 này có bộ phim...e rất thích, đi coi 1 mình thì buồn, ko biết ngày đó a có rãnh ko??? có thể dắt e đi coi ko? :D, chơi vậy luôn đi e, ngại gì, ko đc thì thôi cho ra kết quả luôn, dù gì chỉ là rủ đi coi phim, đâu phải nói là "e thích a", nếu làm thế sẽ ra kết quả ngay ấy mà, đi là thích, ko đi là ko thích....:D
Thực ra về đời tư của chàng thì em dám khẳng định hiện tại chàng FA. Bằng chứng là nhóm bạn thân học cùng ĐH với chàng cũng đều cứ bán tín bán nghi là chàng thích em, nên đòi chàng cho gặp em bằng được. Mỗi lần up ảnh đi chơi của phòng mà vô tình có cái ảnh 2 đứa ngồi cạnh nhau hoặc chụp riêng là thể nào cũng bị hội đấy vào comment trêu như đúng rồi.Nghỉ lễ vừa rồi phòng em có chuyến đi chơi xa. Cũng nhiều kỷ niệm đáng nhớ với chàng lắm. Chàng vốn tốt tính, hay quan tâm và giúp đỡ mọi người, nên với em cũng vậy. Biết thế, nhưng nhiều lúc được quan tâm cũng vẫn cứ thấy rung rinh và hi vọng những gì mọi người trêu là thật, hi vọng mình thật sự đặc biệt với chàng hơn những người khác :(Mà ko biết có phải vì hay bị trêu nên chàng có vẻ giữ khoảng cách với em hơn hay ko. Chàng vui tính và rất hay đùa 1 cách vô tư với mọi người. Nhưng với em thì chàng ko như thế. Trước mặt mọi người, chàng thường ko nói chuyện với em, tránh ngồi cạnh em (trừ khi bị mọi người đẩy).Hôm vừa rồi, trong lúc chàng mải miết chụp ảnh cho mấy chị em rất vui, em lững thững đi ra chỗ khác, cứ tha thẩn 1 mình. Chả hiểu sao lúc ấy em thấy chạnh lòng lắm. Rồi đột nhiên 1 lúc sau, khi mọi người vào bàn ngồi hết, chàng đi ra phía em đang đứng, gọi quay đầu lại. Vừa quay lại thì thấy cái máy ảnh đang chĩa vào mình. Trời ơi, lúc ấy muốn vỡ òa luôn :( Haizzz, chắc em lại mơ mộng và có sự tưởng bở ở đây. Chàng luôn quan tâm đến mọi người mà. Hoặc có chị gái nào đó phím cho nên chàng mới biết em lững thững đi ra chỗ khác chứ chả phải chàng để ý gì đâu :)
Em có thể khẳng định ảnh rất chung thủy. Em đã bỏ trốn 1 thời gian dài và anh ấy đã phải tìm em rất lâu. Lúc anh ấy tóm được em đã nói với em thế này: " Em tránh anh vì cái gì? Giữa bao người anh chỉ chọn mỗi em, trc vậy, sau này vẫn vậy. Em có thể yên tâm về tình cảm của anh dành cho em là thật lòng. Anh chỉ cho phép em bỏ đi khi em không còn yêu anh nữa. Còn nếu em trốn tránh anh vì bất cứ nguyên nhân gì đi nữa thì anh cũng sẽ lôi em về."
Hai tháng sau, 10/2012, anh lên kế hoạch nghỉ phép sang gặp tớ. Phép đã xin được 1 tuần, vé máy bay đã mua xong và chỉ còn 1 tuần nữa anh lên đường thì mẹ anh bị tai biến. Mẹ anh năm đó hơn 80 tuổi rồi và ở cùng gia đình chị gái anh. Vậy là anh phải bỏ vé và hủy chuyến đi. Sau khi mẹ anh mổ và đặt máy trợ tim, ổn định sức khỏe thì đầu tháng 11/2012 anh đã sang gặp tớ sau 5 tháng bọn tớ quen biết nhau trên mạng. Ngày anh sang tớ cũng hồi hộp lắm vì chẳng biết cảm xúc khi 2 đứa nhìn thấy nhau lần đầu tiên bằng xương bằng thịt như thế nào, rồi sau đó diễn biến tâm lý, tình cảm sẽ ra sao. Tớ đặt khách sạn cho anh ở gần nhà tớ vì tớ vẫn phải đưa đón con đi học và cơm nước, việc nhà đầy đủ. Tớ cẩn thận email hết cho anh tên địa chỉ khách sạn, địa chỉ nhà tớ đề phòng trường hợp bất trắc vì anh chẳng có ai quen biết ở Việt Nam cả. Chuyến bay đến vào chiều muộn, nên chiều đó tớ còn phải đi đón con rồi mang con sang gửi bên nhà bà ngoại và tính toán để đến kịp sau khi máy bay hạ cánh là vừa. Thế quái nào mà tớ lần sờ rị mọ dọn dẹp, lau chùi nhà cửa sạch sẽ, tắm rửa thơm tho rồi đi đón con thì ra đến sân bay trễ mất gần nửa tiếng. Rồi tớ còn lạc giữa nhà ga quốc tế và quốc nội mất 1 lúc. Khổ, quê mùa lắm cơ vì có được đi đón người ở nước ngoài về bao giờ đâu cư chứ, hehehe. Túm váy lại là tớ ra trễ hơn so với giờ máy bay hạ cánh khoảng 45-50 phút. Trong bụng khá là lo lắng, hốt hoảng nhưng vẫn hy vọng là anh mới xuống máy bay, làm thủ tục nhập cảnh chắc cũng mới xong và sẽ chờ tớ. Hớt hải đến nơi và nhòm bảng thông tin chuyến bay đã hạ cánh thì tuyệt nhiên khôn g thấy chuyến bay của anh đâu. Ôi cha mẹ ơi, tớ chả biết phải làm sao nữa và đành ngồi chờ với hy vọng là chuyến bay bị delay mà trong lòng thắc thỏm nhưng k0 biết hỏi ai. Rồi tớ bèn đi rảo rảo khắp sảnh xem anh có đứng khuất đâu đó không thì chao ôi vẫn biệt tăm bóng chim tăm cá. Chờ thêm khoảng hơn nửa tiếng nữa vẫn không thấy anh và chuyến bay của anh đâu. Trong đầu tớ lộn xộn 1 lô câu hỏi là có chuyện gì xảy ra rồi đây, vì trước khi lên máy bay anh còn nhắn tin cho tớ là đã boarding rồi thì chả nhẽ nào chuyến bay bị delay hay có vấn đề gì mà anh lại k0 báo cho tớ. Lúc đấy là đã trễ hơn so với giờ anh đáp xuống khoảng 1 tiếng 45 phút và tớ cứ ngẩn ngơ ngồi chờ ở sân bay như con dở. Đột nhiên trong đầu tớ lóe lên như có 1 luồng điện là không biết có khi nào anh tới rồi và do tớ tới đón trễ mà anh tự đi về khách sạn rồi không nhỉ. Thế là lục tung túi xách với ví để tìm cái card của khách sạn mà hôm tới đặt phòng tớ có tiện tay nhặt 1 cái mà không nhớ là còn để trong túi không hay lại vứt vào xó nào rồi. May quá nó vẫn còn trong ví và ngay lập tức alo cho khách sạn hỏi có Mr. XYZ, quốc tịch ABC đến chưa, tôi tên 123 là người đã đặt phòng cho ông ý. Khi nghe em tiếp tân báo với tớ là anh ý vừa check in và lên phòng xong thì tớ thấy như trút được gánh nặng ngàn cân để mà thở lại được bình thường. Nói em nối máy lên phòng thì không ai nghe nên tớ đoán lại chui vào toilet mất rồi nên tớ không thèm đợi nữa mà lên xe phi thẳng về khách sạn. Cả nhà thấy tớ có duyên không , hehehe ? 8-}
16/ Chiều thứ 7, Hà (em C) gọi điện xin phép đón Ken về Nội, Nga đồng ý rồi gọi Ken, thằng bé đang chơi điện tử với anh họ - con chị Hai ở tầng trên, Ken chạy xuống nghe Mẹ bảo thay đồ rồi cô đón về Nội chơi, nó phụng phịu : - Con không về đâu, tuần trước anh Thanh đánh con !- Thanh nào kia ? Sao lại dám đánh con ?- Anh Thanh bên nhà Bà Nội, con rờ vào máy tính, anh đánh vào tay con... không về đâu.- Sao con không nói Mẹ biết ?- Bà Nội nói đừng nói Mẹ !- Được rồi, con lên chơi tiếp đi, không đi nữa... Nga xuống sân chờ, cô ít khi nổi giận, nhưng hiện cô đang rất giận, có một kẻ nào đó dám đánh con cô mà đến giờ cô mới biết, bất giác Nga thấy tay mình run rẩy... Hà trờ xe tới, chào Nga qua cổng, cô mở cổng, rồi ngồi xuống ghế ở trong sân : - Em để xe đó đi, vào ngồi đây chị hỏi chút !- Dạ. Con bé này ngày cô mới về làm dâu còn đang học cấp hai, con gái cưng nên vài lần bắt nạt cô kiểu em chồng - thì có quyền. Những lần đó Nga đều nghiêm giọng chỉnh ngay trước mặt Ba Mẹ chồng và chồng, từ đó nó luôn lễ phép với cô. Dù cô biết, nó không ưa mình. Một lần đang đi xuống cầu thang, vô tình cô nghe giọng nó và Mẹ chồng nói chuyện : - Mẹ sang tên căn nhà này cho con đứng đi, con 19 tuổi rồi !- Sao tự nhiên lại đòi việc đó, sang tên phiền phức lắm, lại còn trước bạ, đi tới đi lui.... - Mẹ làm giấy CHO con thì đâu phải đóng thuế gì, con hỏi rồi....- Lại còn thế nữa... chuyện gì ?- Ai cũng có nhà, có đất... có con là chưa có gì ! Chị Nga chỉ là con dâu mà Ba cũng cho đất đó.- Ba mày cho thằng cu chứ cho gì nó.- Con không biết, anh Bình cũng có cái nhà của ông Ngoại đó thôi, Mẹ....- Mệt, hỏi Ba mày đó ! Nga vẫn nhớ chuyện nó nhốt" cô ở ngoài đường giữa trưa nắng.... Khi đó Hà vừa học xong 12, thi rớt đại học, Ba chồng thở dài suốt.... Ngày thứ hai đầu tuần, cơ quan Nga phải mặc áo dài để chào cờ buổi sáng, đang tới tháng, nên cô bỏ ăn trưa chạy hơn 10km về thay đồ vì trời nóng quá. Mở được cổng, đem xe vào sân, tra chìa vào cửa Nga mới biết cửa khóa bên trong, giúp việc về quê từ cuối tuần. Nhà chồng Nga xài cửa sắt kéo, từ khi lắp cửa Ba chồng kêu thợ làm thêm một thanh ngang có móc, để khi có người trong nhà và ban đêm thì gạt thanh đó xuống xem như thêm một ổ khóa mà không cần phải dùng chìa.... Nga ghé mắt ngó vào khe hở, thấy xe của Hà và một xe lạ phía trong, chân cầu thang có một đôi dép nam. Biết em chồng trong nhà nên Nga bấm chuông rồi chờ, rồi lại bấm... trời vẫn nóng hầm hập.... Nga gọi di động cho Hà, không nghe máy. Gọi điện thoại nhà, chuông đổ vang nhà vì phòng nào cũng có điện thoại bàn.... vẫn không động tĩnh.... Nga gọi Bình, "Em mới đi hồi 10 giờ, thấy con Hà nó đang ăn sáng ở nhà mà chị..." Nga bực quá sức, nghĩ cảnh phải đóng bộ áo dài chạy về cơ quan mà ngán ngẩm... chị hàng xóm sát vách cũng vừa về, vừa dựng xe vừa cười với Nga, cô ngại ngùng hỏi mượn cái tuốc-tơ-vít, cô kê vào giữa khe cửa để đẩy cái chốt qua.... dắt xe vào nhà, khóa cửa, lên cầu thang ngang phòng em chồng, cô thấy phòng tắt đèn, vặn nắm cửa - khóa ! Nga gõ và gọi - không trà lời... Nga lên phòng thay đồ, trong lòng vẫn bực bội nên cô khẽ bước ra cầu thang nhìn xuống.... một cậu thanh niên chạy vụt xuống cầu thang, vừa đi vừa cài áo, Hà mặc áo ngủ theo sau, tiếng thì thào, tiếng mở cửa, rồi đóng cửa.... Sau khi tắm rửa thay đồ đi làm, thấy Hà đang xem tivi ở phòng khách, con bé thản nhiên như không có chuyện gì ! - Em ở đâu sao nãy không mở cửa cho chị ?- Em ngủ mà.- Thế ai chốt cửa ?- Cửa chốt sao ? Em đâu biết !.... Vậy sao chị vào được ? Nga chỉ cười rồi bỏ đi.... ........ - Thanh là ai vậy em ?- ....... Dạ.... là con riêng của chị Thu - vợ anh C !- Oh, vậy à, chị không biết là anh trai em đã cưới, cho chị gửi lời chúc mừng !- Ba Mẹ cũng định ngày cưới đầu tháng tư vừa rồi, nhưng chị ấy bị bệnh, nên không làm nữa, chỉ làm mấy mâm cơm ra mắt trong gia đình thôi chị...- Thanh nó bao nhiêu tuổi ?- Dạ 10 tuổi Vậy là lớn hơn con cô 3 tuổi... - Thế này nhé, Ken vừa mách chị là Thanh đánh nó, em biết chuyện này không ?- Dạ, em có nghe Mẹ nói hôm đó, trẻ con đùa thôi mà chị, Mẹ cũng đã la thằng Thanh rồi...- Ken nó không chịu về đó nữa, chị cũng không muốn ép cháu, và thực lòng, chị không muốn cho con chị về đó trong hoàn cảnh này. Em cứ nói với Mẹ em vậy nhé, chị nuôi thằng bé 7 năm trời, chưa bao giờ nặng lời với nó, thì không ai được quyền đụng đến con chị ! Nhớ cháu thì cứ qua thăm, cho cháu đi chơi, lúc nào chị cũng sẵn lòng.... Thôi em về đi, lúc khác nói chuyện này sau. Tối đó Mẹ C có gọi cho Nga phân trần, cô cũng thưa rõ quan điểm của mình, và nói bà tạm thời đừng đón Ken về đó, một phần vì Ken không thích, một phần vì cô không an tâm... cứ để một thời gian đã. Vì đang mùa hè, Ken không đi học, nên họ cũng không có cơ hội đón thằng bé. Chỉ thỉnh thoảng cô Hà hoặc vợ chồng chú Bình đón cháu đi ăn, đi chơi rồi trả về.... Một buổi chiều cuối tháng 8, Nga vừa bước vào nhà sau giờ làm, chị hai Nga bảo "Thằng C nó đang gọi điện nói chuyện với con nó trên lầu, không biết xong chưa...". Chuyện này hơi lạ, vì từ hôm thằng bé mổ chim anh ta không gọi. Nga lại kệ để tivi nhấc điện thoại lên nghe : - ..... nhớ nhé, cứ nói với Mẹ là muốn về ở với Ba đi, con muốn gì cũng được, vài năm nữa lớn, Ba cho con đi du học giống chú Bình, rồi Ba mua xe hơi cho...- Đi du học là đi đâu ?- Là đi nước ngoài đó, đi máy bay thích lắm ! Bất cứ nước nào mà con muốn, Ba có tiền mà...- Còn Mẹ thì sao ?- Kệ Mẹ con... - Có Mẹ thì con mới đi...- Không nghe lời Ba à ? Mẹ con là con đ. mà.... Nga thảng thốt kêu lên : - Anh im ngay ! Ken, con bỏ điện thoại xuống đi. Ken bỏ điện thoại xuống, ở đầu kia anh ta cũng cúp máy ! Nga quay lại dặn chị hai là không cho thằng bé nói chuyện với Ba nó nếu cô không có nhà. Cô lên phòng, Ken đang xem hoạt hình, cười re ré. Nga tắm gội xong ra ngồi chơi với con, dở khăn ra lau tóc.... thằng bé xem hết phim chuyển kênh thời sự, xong quay qua hỏi : - Con đ. là con gì hả Mẹ ?- Làm gì có con đó !- Nãy Ba nói Mẹ vậy mà...- Ba đùa bậy thôi, Mẹ la Ba rồi, con cũng không được nói từ đó đâu đấy nhé !
Nghe yêu quá, đúng là tình yêu tuổi trẻ. Gái ơi cố lên em. Khi nào có kq nhớ báo cho các chị biết nhé !
Tuyệt vời thế thì sao phải đắn đo chứ. Đại gia cũng là người thôi mà, nhưng nếu là mình thì đúng là mình cũng k tự tin. Biết đâu ấy, trong mắt A ấy bạn rất tuyệt vời thì sao chứ. Yêu A ấy chân thành là đủ, còn mọi chuyện kệ nó đi em
Đọc mới đầu thì thấy lôi cuốn, và đồng cảm với người viết, nhưng càng đọc càng thấy vô lý. Vô lý đến mức liên tưởng đây như là 1 cuốn truyện chứ k phải 1 câu chuyện. Hazzza... Cuộc sống muôn màu quá