Thịnh hành
Cộng đồng
Thông báo
Đánh dấu đã đọc
Loading...
Đăng nhập
Đăng nhập
Tạo tài khoản
Đăng nhập qua Facebook
Đăng nhập qua Google
Bài viết
Cộng đồng
Bình luận
Làm thế nào để tạo cho gia đình một không khí vui...
Thời con gái, mơ mộng và hão huyền, lúc nào cũng nghĩ đến một chàng hoàng tử hào hoa phong nhã, nâng niu, chiều chuộng mình. Để mình được thể hiện mình là người con gái dịu dàng, e ấp. Lớn thêm chút nữa, hiểu thêm rằng, cuộc đời không cho không ai cái gì. Muốn được e ấp, dịu dàng, muốn được nâng niu chiều chuộng thì phải hi sinh một phần bản ngã. Có chấp nhận được hay không còn tùy vào suy nghĩ của từng người.
Đàn bà hay đàn ông, đều có những mệt mỏi, ức chế; có những nỗi đau như nhau. Chỉ có điều, cách đối diện và xử lý những vấn đề đó không giống nhau mà thôi. Khi vui, đàn bà cười to; khi buồn, đàn bà cũng khóc to; thậm chí khi đau, đàn bà cũng hét to. Khi có việc, đàn bà thích nói ngay, giải quyết ngay, thích phải rõ ràng, rành mạch và chi tiết. Còn đàn ông. Không phải lúc nào cười cũng là đang vui, không phải buồn là rơi nước mắt; không phải im lặng là chống đối hay phản thùng. Khi có chuyện, không phải nói 10 câu mới là giải thích. Chỉ cần một lần cúi đầu cũng là đủ đối với họ.
Cuộc sống vợ chồng là những chuỗi ngày hi sinh, thậm chí chịu đựng lẫn nhau. Có những thói hư, tật xấu hiện diện trong cả đàn ông với đàn bà từ lúc cất tiếng khóc chào đời cho đến khi nằm im dưới mười tấc đất. Đừng cố gắng thay đổi để lại mang ức chế trong lòng. Suy cho cùng, cả hai bên, đều xấu như nhau. Chỉ khác, ai cần sửa, có nên sửa và sửa để làm gì mà thôi.
Yêu thì lấy. Ừ. Nhưng đừng ảo tưởng rằng tình yêu sẽ ở bên chúng ta kể từ khi có nụ hôn đầu cho đến lúc đôi môi nhăn nheo không còn cảm giác. Tình yêu thuộc phạm trù cảm xúc, nó biến đổi không ngừng theo đơn vị giây phút. Yêu, thương, quý mến, thích, giận hờn, ghen tức, đau khổ… Cả một đám cảm xúc ấy có thể tồn tại trong một cá thể, trong vòng 10 phút đồng hồ. Vậy thì, có thể nào, tình yêu đi theo con người ta cả một chặng đường 10 – 20 – 30 … – 60 năm mà không một lần dừng lại nghỉ ngơi? Cũng phải cho nó nhìn lại phía sau xem yêu thế đã đủ nhiều chưa hay vẫn còn ít quá. Cho nó tiếp thêm năng lượng cho chính mình, để trái tim lại co bóp, lại đập, lại mang tin yêu đi vào từng tế bào của cơ thể. Thời gian ngưng nghỉ của mỗi trái tim hoàn toàn không giống nhau. Có người chỉ cần 1 đêm tĩnh lặng, có người lại cần cả một khoảng lặng, thậm chí có người cần đến hơn một nửa cuộc đời để có thể tiếp tục yêu một ai đó.
Người với người sống để yêu nhau. Nhưng yêu thôi chưa đủ. Cần hơn cả là sự sẻ chia, chân thành, tôn trọng và hiểu nhau. Có cậu em tâm sự với mình rằng: em chẳng bao giờ nói chuyện công việc với vợ vì nói ra chẳng để làm gì; rồi lại cô em buồn bã: hỏi chuyện công việc, chồng em không bao giờ nói. Ừ, đấy, cái đó lại thuộc phạm trù kỹ năng giải quyết vấn đề, phải học đấy nhé. Hỏi lúc nào, hỏi ra sao, bằng giọng điệu gì lại là cả một vấn đề. Ví dụ nho nhỏ: đi làm về mệt quá, đang cáu lão sếp, thế mà vợ cứ dồn dập: anh sao thế? có chuyện gì thế? sao mặt cứ sưng sỉa lên thế? Lúc ấy, chả ai nói gì đâu. Cứ để đó nhé, lấy cho bộ quần áo đi tắm đã, dọn cơm cho ăn no bụng đã, rồi tối, thảnh thơi rồi, đỡ cú và cáu rồi, thử ngồi cạnh vuốt tóc, vuốt vai xem, đảm bảo kể hết. Rồi có lúc đang lo cái dự án đang mời thầu, liệu có trúng không, lo lo là. Vợ đừng có đạp vào chân rồi hỏi đang nghĩ đến con nào thế. Chiến sự có thể xảy ra ngay lập tức. Và khi nghe được vấn đề, đừng có nhảy lên tức tối vì mất một khoản tiền lớn; vì mất một dự án lớn; làm thế, có thể thỏa mãn được như cầu xả tức giận; nhưng sẽ khó có lần sau được nghe lại những tâm sự chân tình như thế. Ví dụ thế thôi để làm luận cứ cho mấy cái quan điểm ở trên. Còn thực tế thế nào thì phải phụ thuộc vào độ hiểu nhau của hai bên.
Hiểu nhau, nhưng thông cảm lại là chuyện khó hơn rất nhiều. Bởi đàn ông hay đàn bà đều ích kỷ như nhau. Thích người khác tự phải hiểu mình. Chẹp, nếu ai cũng hiểu được đối tác thì cuộc sống đơn giản quá phải không? Thế nên, phải luôn trải lòng, phải nói cho họ hiểu cũng như tìm cách để họ nói. Và cũng đừng cầu kỳ yêu cầu họ phải nói nhiều như những gì mình muốn. Nói ra được là đã đi quá nửa con đường dẫn đến sự thông cảm rồi đó.
Lan man, dài dòng và có phần khó hiểu nhỉ. Viết ra để chia sẻ với những ai đang trục trặc trong cuộc sống vợ chồng. Mỗi người đều có số phận riêng. Có người hạnh phúc, có người không. Nhưng nếu như mình ít may mắn thì cũng cố sống sao để dù cho có bất cứ chuyện gì xảy ra, mình cũng không ân hận vì đã sống không hết lòng. Và nếu như một ngày nào đó, trái tim mình không còn hướng về nhau nữa, thì nên để nó đi tìm một nửa khác, để nó được tiếp tục được đập, được ngân nga gia điệu: tôi yêu. Bởi, có níu kéo cũng chẳng còn gì để cho nhau nữa đâu!
01:22 SA 02/04/2012
Chuyện đám tang một blogger
lâu lắm rồi mới mò vào webtretho, thấy thương bạn mình quá. Mất rồi mà chẳng được yên.
01:17 SA 02/04/2012
Chuyện lạ đời: Hài cốt liệt sỹ bị cấm chôn
không phải cấm chôn vì con gái của người đã nằm xuống không đồng ý nhận. Lý do:
1. Họ hàng tự tiện đi gọi hồn, gọi vong, tự tìm kiếm hài cốt mà không cho chị ấy tham gia.
2. Họ hàng còn không cho phép chị được thắp hương cho cha chỉ vì là phận gái đã đi lấy chồng, không có quyền.
3. Chị ấy yêu cầu giám định ADN để chắc chắn là cha mình nhưng họ hàng không đồng ý.
4. Chị ấy cũng đi gọi hồn và cha nói đó không phải là mình.
5. Họ hàng yêu cầu chị phải nhận cha - chôn cất và chịu toàn bộ phí tổn cho cuộc tìm kiếm này.
06:09 SA 11/07/2011
Sữa Enfakid A+ bị nghi ngờ chứa “bọ đen”
Bọ mà có trong cái hộp sữa này từ lúc sản xuất thì đến lúc mở ra nó phải ăn hết cả sữa rồi ý :Smiling:
06:18 SA 20/05/2011
Cảnh báo Sữa Enfakid A+ có bọ ở trong
Tôi sẽ theo dõi topic này vì một số điều sau:
1. Tôi đã từng học về Thực phẩm - đã từng làm Quản lý Chất lượng trong một nhà máy có sản phẩm với thương hiệu khá uy tín.
3. Tôi muốn mọi người có cái nhìn khách quan về các sản phẩm mình đang dùng.
08:58 SA 14/05/2011
t
Thảo Gấu
Chuyên gia
12.8k
Điểm
·
72
Bài viết
Gửi tin nhắn
Báo cáo
Lên đầu trang
Đàn bà hay đàn ông, đều có những mệt mỏi, ức chế; có những nỗi đau như nhau. Chỉ có điều, cách đối diện và xử lý những vấn đề đó không giống nhau mà thôi. Khi vui, đàn bà cười to; khi buồn, đàn bà cũng khóc to; thậm chí khi đau, đàn bà cũng hét to. Khi có việc, đàn bà thích nói ngay, giải quyết ngay, thích phải rõ ràng, rành mạch và chi tiết. Còn đàn ông. Không phải lúc nào cười cũng là đang vui, không phải buồn là rơi nước mắt; không phải im lặng là chống đối hay phản thùng. Khi có chuyện, không phải nói 10 câu mới là giải thích. Chỉ cần một lần cúi đầu cũng là đủ đối với họ.
Cuộc sống vợ chồng là những chuỗi ngày hi sinh, thậm chí chịu đựng lẫn nhau. Có những thói hư, tật xấu hiện diện trong cả đàn ông với đàn bà từ lúc cất tiếng khóc chào đời cho đến khi nằm im dưới mười tấc đất. Đừng cố gắng thay đổi để lại mang ức chế trong lòng. Suy cho cùng, cả hai bên, đều xấu như nhau. Chỉ khác, ai cần sửa, có nên sửa và sửa để làm gì mà thôi.
Yêu thì lấy. Ừ. Nhưng đừng ảo tưởng rằng tình yêu sẽ ở bên chúng ta kể từ khi có nụ hôn đầu cho đến lúc đôi môi nhăn nheo không còn cảm giác. Tình yêu thuộc phạm trù cảm xúc, nó biến đổi không ngừng theo đơn vị giây phút. Yêu, thương, quý mến, thích, giận hờn, ghen tức, đau khổ… Cả một đám cảm xúc ấy có thể tồn tại trong một cá thể, trong vòng 10 phút đồng hồ. Vậy thì, có thể nào, tình yêu đi theo con người ta cả một chặng đường 10 – 20 – 30 … – 60 năm mà không một lần dừng lại nghỉ ngơi? Cũng phải cho nó nhìn lại phía sau xem yêu thế đã đủ nhiều chưa hay vẫn còn ít quá. Cho nó tiếp thêm năng lượng cho chính mình, để trái tim lại co bóp, lại đập, lại mang tin yêu đi vào từng tế bào của cơ thể. Thời gian ngưng nghỉ của mỗi trái tim hoàn toàn không giống nhau. Có người chỉ cần 1 đêm tĩnh lặng, có người lại cần cả một khoảng lặng, thậm chí có người cần đến hơn một nửa cuộc đời để có thể tiếp tục yêu một ai đó.
Người với người sống để yêu nhau. Nhưng yêu thôi chưa đủ. Cần hơn cả là sự sẻ chia, chân thành, tôn trọng và hiểu nhau. Có cậu em tâm sự với mình rằng: em chẳng bao giờ nói chuyện công việc với vợ vì nói ra chẳng để làm gì; rồi lại cô em buồn bã: hỏi chuyện công việc, chồng em không bao giờ nói. Ừ, đấy, cái đó lại thuộc phạm trù kỹ năng giải quyết vấn đề, phải học đấy nhé. Hỏi lúc nào, hỏi ra sao, bằng giọng điệu gì lại là cả một vấn đề. Ví dụ nho nhỏ: đi làm về mệt quá, đang cáu lão sếp, thế mà vợ cứ dồn dập: anh sao thế? có chuyện gì thế? sao mặt cứ sưng sỉa lên thế? Lúc ấy, chả ai nói gì đâu. Cứ để đó nhé, lấy cho bộ quần áo đi tắm đã, dọn cơm cho ăn no bụng đã, rồi tối, thảnh thơi rồi, đỡ cú và cáu rồi, thử ngồi cạnh vuốt tóc, vuốt vai xem, đảm bảo kể hết. Rồi có lúc đang lo cái dự án đang mời thầu, liệu có trúng không, lo lo là. Vợ đừng có đạp vào chân rồi hỏi đang nghĩ đến con nào thế. Chiến sự có thể xảy ra ngay lập tức. Và khi nghe được vấn đề, đừng có nhảy lên tức tối vì mất một khoản tiền lớn; vì mất một dự án lớn; làm thế, có thể thỏa mãn được như cầu xả tức giận; nhưng sẽ khó có lần sau được nghe lại những tâm sự chân tình như thế. Ví dụ thế thôi để làm luận cứ cho mấy cái quan điểm ở trên. Còn thực tế thế nào thì phải phụ thuộc vào độ hiểu nhau của hai bên.
Hiểu nhau, nhưng thông cảm lại là chuyện khó hơn rất nhiều. Bởi đàn ông hay đàn bà đều ích kỷ như nhau. Thích người khác tự phải hiểu mình. Chẹp, nếu ai cũng hiểu được đối tác thì cuộc sống đơn giản quá phải không? Thế nên, phải luôn trải lòng, phải nói cho họ hiểu cũng như tìm cách để họ nói. Và cũng đừng cầu kỳ yêu cầu họ phải nói nhiều như những gì mình muốn. Nói ra được là đã đi quá nửa con đường dẫn đến sự thông cảm rồi đó.
Lan man, dài dòng và có phần khó hiểu nhỉ. Viết ra để chia sẻ với những ai đang trục trặc trong cuộc sống vợ chồng. Mỗi người đều có số phận riêng. Có người hạnh phúc, có người không. Nhưng nếu như mình ít may mắn thì cũng cố sống sao để dù cho có bất cứ chuyện gì xảy ra, mình cũng không ân hận vì đã sống không hết lòng. Và nếu như một ngày nào đó, trái tim mình không còn hướng về nhau nữa, thì nên để nó đi tìm một nửa khác, để nó được tiếp tục được đập, được ngân nga gia điệu: tôi yêu. Bởi, có níu kéo cũng chẳng còn gì để cho nhau nữa đâu!